CÓ MỘT THẢO NGUYÊN Ở TRONG TIM MÌNH l Dreamie

Tôi từng ví cuộc đời này giống như hai mặt sấp ngửa của một đồng xu, rằng trắng là trắng, đen vĩnh viễn là đen, sẽ chẳng có yếu tố lập lờ hay nhập nhằng nào ở đây. Bởi tuổi trẻ, ngay đến cả hướng nhìn một vấn đề còn không thể rõ ràng thì lấy tư cách gì mà đòi vùng vẫy giữa biển lớn. Ngày mới bước chân vào Đại học, trong mắt tôi, bầu trời của cả thành phố này mới thật rộng lớn nhường nào, đi mãi cũng chưa hết, ngắm hoài cũng chẳng thể thỏa hơn. Mọi thứ vận hành trong nhận thức của một người trẻ tuổi vẫn luôn tách bạch, phân định như thế. Cứ thấy cái tốt thì nồng nhiệt hoan nghênh, học tập theo, chứng kiến sự xấu lại lao vào kịch liệt lên tiếng rồi dần dần xa tránh. Sống những tháng ngày mà chính kiến của bản thân còn nặng hơn cả nhuệ khí trong khi đương đầu với thi cử, lúc nào cũng bừng bừng lý tưởng cao đẹp, vì dốc lòng tin rằng cuộc đời này đi đến cuối thì vẫn chỉ là công bằng thôi.

    CÓ MỘT THẢO NGUYÊN Ở TRONG TIM MÌNH l Dreamie 1Bởi tuổi trẻ, ngay đến cả hướng nhìn một vấn đề còn không thể rõ ràng thì lấy tư cách gì mà đòi vùng vẫy giữa biển lớn.

Tôi nhớ có một lần được cùng nhóm thiện nguyện trong tổ chức phi chính phủ vì cộng đồng mà mình tham gia đến tặng quà và tổ chức chương trình cho các em nhỏ mắc bệnh hiểm nghèo ở bệnh viện Ung Bướu Sài Gòn. Những trận nắng tháng 7 liên tiếp ập xuống như đổ lửa, đến các thanh niên khỏe mạnh còn cảm thấy bứt rứt khó chịu muốn phát ốm, vậy mà bước vào căn phòng bệnh chỉ tầm 20 m2 nhưng kê chen chúc đến 10 chiếc giường, tôi đã không thể cầm lòng, cơn nóng bức trong người cứ thế mà nguội dần, nguội dần. Mùi thuốc trụ sinh hắt xuống tận cuống họng, những băng ca liên tục được đẩy ra đẩy vào trong tình trạng khẩn cấp, vị nhạt tênh của mấy hộp cháo dinh dưỡng hẵng còn dở dang, là do không hợp khẩu vị với các em chăng?! Mười chiếc giường ngổn ngang đồ đạc, bỉm sữa, áo quần lẫn thau chậu dành cho mười lăm em. Đứa ốm nặng thì còn được nằm trên giường truyền nước, đứa nhẹ hơn thì bố mẹ buộc lòng phải trải chiếu dưới đất, cứ quanh quẩn chơi với cái vỏ lon sữa bò trong mấy ô gạch vuông vức, phụ huynh thì ai nấy mặt mày sốt sắng, hoang mang hoặc là thơ thẩn phe phẩy chiếc quạt giấy giữa ban trưa hanh gắt. Hỏi ra hầu hết gia cảnh nhà các em cũng không khá giả gì, bố mẹ luân phiên bên cạnh chăm nom đến phờ phạc, có người còn bỏ cả công ăn chuyện làm dưới quê đèo bồng nhau lên phố thị, có người đành chấp nhận giao con cho ông bà hay họ hàng trông, cật lực “cày” đến tối mắt tối mũi ngoài đường, tiền viện phí, thuốc men, xạ trị, sinh hoạt cứ tăng vùn vụt theo từng giờ, họ nói có được một chỗ nằm ở trong đây đã là may mắn lắm rồi. Thể trạng của bọn trẻ rất yếu, tuần nào các em cũng phải chịu đựng sự đau đớn từ liên tiếp những đợt xạ trị, nhiều em gái mặc cảm vì tóc rụng hết chỉ biết cúi mặt khép mình dưới chiếc mũ len. Các em như những cái cây non mong manh, từng ngày từng giờ trôi qua phải đối chọi trước vô vàn giông bão nhưng sự lạc quan, hồn nhiên trong đôi mắt thì luôn luôn hiện hữu, như bám rễ ăn sâu trong tâm thức, kiên cường không gì có thể quật ngã. Khoảnh khắc được cùng các em tập tô, làm thiệp handmade, giải câu đố, tập hát tiếng anh, lật từng trang sách thơm tho ro ro đọc, đút từng thìa cháo nhỏ, lắng nghe hỏi han câu chuyện của từng em, tôi nhận ra cuộc đời này mới thật đáng sống biết nhường nào. Khi mà bản thân vẫn còn đang nhởn nhơ chưa ý thức được việc giữ gìn sức khỏe là gì thì ngoài kia có biết bao nhiêu con người vẫn ngày đêm vật lộn với bệnh tật, giành giật lấy sự sống, chỉ mong cầu được vui chơi chạy nhảy bình thường, được ngắm nhìn ánh bình minh mỗi buổi sớm, sao lại khó nhọc đến như vậy.

    CÓ MỘT THẢO NGUYÊN Ở TRONG TIM MÌNH l Dreamie 2Khi mà bản thân vẫn còn đang nhởn nhơ chưa ý thức được việc giữ gìn sức khỏe là gì thì ngoài kia có biết bao nhiêu con người vẫn ngày đêm vật lộn với bệnh tật.

Tôi từng trách cuộc đời này thật bất công, không phải cho mình, mà là cho người, hà cớ gì nỗi đau, tai ương, biến cố lại cứ luôn ập xuống bến đời của những con người hiền lành, những đứa trẻ bé bỏng chưa kịp trưởng thành đã vội biến tan giữa thế giới này. Tôi từng kịch liệt lên tiếng phản đối nhiều cái xấu xa, cái tiêu cực trong xã hội nhưng bản thân lại trở nên hèn yếu, bất lực trước những cảnh ngộ đáng thương cần dang tay ra cứu giúp. Tôi cũng từng kiêu hãnh giơ cao lá cờ lý tưởng ngời ngời trong tim, phải trái đúng sai lúc nào cũng phân minh rõ ràng nhưng khi thách thức vừa mon men lấn tới, lại chỉ biết vội vã đoán định xem mình nên chọn cách sống thế nào cho hợp với lẽ đời. Chẳng phải cuộc đời đi đến đoạn cuối vẫn sẽ là công bằng hay sao?

Nhiều lần tôi ngồi một mình, suy ngẫm vẩn vơ về cả thế giới này, quan sát xem người ta thường thích làm việc gì, mong cầu điều gì hay tha thiết chối bỏ thứ gì trong cuộc sống. Hóa ra, mỗi người lại mỗi khác, quay đi ngoảnh lại thì mình cũng chẳng thể đặc biệt hay quan trọng hơn ai, vẫn cứ sống tuân theo cái nếp nghĩ nguyên sơ theo từng giai đoạn rồi dần trưởng thành sau vài cú ngã bầm dập mà trường đời ban cho. Ngày còn trẻ dại, từng đâm đầu đọc không biết bao nhiêu cuốn sách hay về những con người thành công, xuất chúng trên khắp hành tinh, có cơ hội được làm việc trong môi trường sạch bóng, thơm tho đến từng ngách cửa, tiếp xúc với những xa hoa, sang trọng, tinh tươm đến choáng ngợp hay ngập ngụa nước mắt trước vô số cảnh đời éo le, bất hạnh từ rất sớm để rồi cũng từ đó mà vỡ òa ra nhiều bài học đen trắng lẫn lộn giữa biển đời xuôi ngược này, nơi chưa từng một lần dành phần hơn cho những trái tim lắm mộng mơ, huyễn hoặc, những tâm hồn chỉ chăm chăm sống với mỗi cái lý tưởng còn đang nằm trên mây.

    CÓ MỘT THẢO NGUYÊN Ở TRONG TIM MÌNH l Dreamie 3Hóa ra, mỗi người lại mỗi khác, quay đi ngoảnh lại thì mình cũng chẳng thể đặc biệt hay quan trọng hơn ai.

Ngày ngày thấy nhan nhản những bất công, tiêu cực ngoài xã hội, những nỗi đau mà đồng loại mình phải gánh chịu, những tráo trở lật lọng mà người đời đối xử với nhau, những giấc mộng cao đẹp bị đập vỡ tan tành, có nhiều lúc thấy thế giới này toàn là bóng đen phủ kín, khổ nhiều hơn yên, sầu nhiều hơn vui. Nhưng chỉ cần mỗi khi ngước mắt lên bầu trời xanh thẳm phía xa, thưởng thức vẻ đẹp của một công trình vì cộng đồng vừa mới khánh thành hay lặng lẽ dõi theo một vài người tử tế, cần mẫn và thú vị trong cuộc đời, lại thấy lòng mình an vui đến lạ, nỗi ưu buồn và mọi ý nghĩ than trách cũng vì thế mà vơi dần đi. Rất nhiều. Thật ra, đời chỉ công bằng với những ai thấu hiểu được bản chất của nó và biết trân trọng năm tháng của chính mình.

Bản chất của cuộc đời chính là như vậy, khắc nghiệt và vô cùng khốc liệt, tốt xấu song hành, thật giả lẫn lộn, thiện ác đan xen, đúng sai chưa bao giờ là tuyệt đối. Sanh lão bệnh tử là lẽ tất yếu giữa nhân gian, người ta có thể chọn cách buông xuôi, đối diện hay tranh đấu, sao cũng được, chỉ cần có thể tận hưởng và sống trọn vẹn với từng thời khắc ở thực tại đã là đáng quý. Đời lắm phân bua thành ra khó thanh thản, sống như một đám mây trôi có phương hướng liệu sẽ ổn chứ?

Quả thật, thanh thản giữa vạn biến là một thách thức khó, nhưng chính vì càng khó nên càng cần phải luyện, vì luyện nhiều thành ra sẽ quen, tốt cho mình, lợi cho người. Bằng cách nào đó, đời có thể cuốn ta theo những phỉnh nộ ái ố, buộc ta gò mình trong những khuôn xáo lý tưởng vô tri do xã hội ấn định, không sao, chỉ xin đừng để mất dấu giá trị của bản thân. Vì mất giá trị, mất lòng tin thì xem như mất hết, để sống một cuộc đời lý tưởng chưa bao giờ là dễ dàng, bởi suy cho cùng lý tưởng với người này lại trở nên bất hạnh với người kia. Người ngoài cuộc vốn dĩ không hiểu chuyện nên chẳng thể định đoạt hay buông lời phán xét trước sau.

CÓ MỘT THẢO NGUYÊN Ở TRONG TIM MÌNH l Dreamie 4
Vì mất giá trị, mất lòng tin thì xem như mất hết, để sống một cuộc đời lý tưởng chưa bao giờ là dễ dàng, bởi suy cho cùng lý tưởng với người này lại trở nên bất hạnh với người kia.

Tôi tin mỗi người đều có những lý do riêng để lựa chọn cho mình một con đường, một lối đi, để không phải vì bất cứ lẽ nào khác mà vùi mình trong hối hận, tiếc nuối về sau, sống giữa ngang trái khổ đau chưa hẳn là bất hạnh, tìm thấy niềm vui bé nhỏ trong mỗi giây phút mới thực sự là vốn quý. Học cách chấp nhận để thấy lòng mình an nhiên, so đo đúng sai, hơn thua, phải trái chẳng khiến ta vui vẻ hay thỏa mãn hơn. Nhìn đời cũng cần nên tỉnh táo, nắm buông thương ghét phải có suy xét, đừng vội đánh đồng, càng không thể mặc sức mà lao vào say sưa mù quáng. Sức khỏe và bình an mới là quan trọng, hư danh vinh quý đến một ngày rồi cũng rời xa ta, yêu thương mình, yêu thương người, nỗ lực khi cảm thấy xứng đáng, hài lòng để trân trọng điều tốt đẹp mà bản thân đang có, và học cách buông bỏ đối với những thứ vốn không bao giờ là của mình.

    CÓ MỘT THẢO NGUYÊN Ở TRONG TIM MÌNH l Dreamie 5Dù rất nhiều năm trôi qua nhưng hình ảnh người cha cần mẫn tự tay dựng nên ngôi nhà gỗ cho gia đình mình, về một người mẹ kiên nhẫn, dịu dàng gần như dành cả cuộc đời cho chồng, cho con, những lo toan, bất trắc về chuyện cánh đồng lúa mì có thể mất trắng chỉ trong mùa mưa bão…vẫn in sâu khắc đậm trong trí nhớ của tôi.

Còn nhớ những ngày học mẫu giáo, tôi thường cùng mẹ theo dõi trường kì bộ phim truyền hình dài tập của Mỹ có tên “Little House on the Prairie”, dịch là Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên” vào đúng sáu giờ chiều mỗi ngày trên kênh HTV7. Đây được xem là tác phẩm truyền hình thành công nhất của Laura Wilder, bộ phim là cuộc phiêu lưu của gia đình nông dân Ingalls và các gia đình khác trong thị trần nhỏ Walnut Groove, ở bang miền tây Minnesota cuối thế kỉ Dù rất nhiều năm trôi qua nhưng hình ảnh người cha cần mẫn tự tay dựng nên ngôi nhà gỗ cho gia đình mình, về một người mẹ kiên nhẫn, dịu dàng gần như dành cả cuộc đời cho chồng, cho con, những lo toan, bất trắc về chuyện cánh đồng lúa mì có thể mất trắng chỉ trong mùa mưa bão…vẫn in sâu khắc đậm trong trí nhớ của tôi. Bọn trẻ trong ngôi nhà thường tị nạnh nhau, so đo xem cha mẹ thương ai, cưng chiều ai nhiều hơn, bệnh tật hiểm nghèo vẫn luôn rình rập đe dọa, định kiến xã hội, những kẻ sa ngã dẫn đến tội ác nhưng trên tất cả chính là tình yêu thương của các thành viên trong gia đình, dung dị, chân thành, hình ảnh cô bé Laura nhìn lớp cát lấp lánh dưới suối và nghĩ đó là vàng, hì hục đãi cát lấy “vàng” với giấc mộng gia đình mình sẽ khấm khá hơn khiến tôi ám ảnh đến tận ngày hôm nay.

Đang ngồi chơi đuổi hình bắt chữ với tụi nhỏ trong trạng thái vừa cật lực quạt vừa hổn hển thở, nhận được thông tin có một đơn vị mạnh thường quân đề xuất với bệnh viện sẽ triển khai lắp đặt bổ sung hàng loạt máy điều hòa cho các phòng bệnh ở khoa nhi vào tuần tới. Hy vọng các em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn trong bầu không gian sống mát mẻ, sức khỏe và tinh thần chắc hẳn sẽ được cải thiện lên. Tự nhiên thấy những tia nắng mềm xiên qua khe cửa sổ sao lại xinh đẹp và kiên cường đến thế! Tôi nhận ra hình như có một thảo nguyên xanh veo ở trong tim mình.

From Dreamiie with love

Leave a Reply

Your email address will not be published.