Qua màn hình điện thoại mỗi tối tôi gọi về nhà ở Việt Nam. Cuộc sống ở nước ngoài thực sự không hề vui vẻ như hồi còn ở Việt Nam, ngày ngày dậy sớm đi học, đi làm, họp hành, gặp gỡ rồi trở về từ ga tàu điện đặc quánh mùi của nhịp sống công nghiệp, lầm lũi ra siêu thị mua đồ ăn, nấu nướng, dọn dẹp, đọc sách, hành trình chữa lành… một mình. Tôi ước trong căn phòng nhỏ bé này, có Milu thân yêu hiện diện, chắc sẽ vui lắm. Thật lạ khi một trong những điều khiến tôi hối tiếc trước khi đi đi du học là chưa dành chút thời gian ít ỏi mình có thể để đưa Milu đi chơi và chụp ảnh như kế hoạch đã định từ trước đó. Bạn biết đấy, cuộc sống luôn đầy rẫy những niềm tiếc nuối vì điều ta chưa thể làm được. Đôi khi ta sống ở hiện tại nhưng thỉnh thoảng, lại nặng lòng man mác về thứ mình vô tình bỏ lỡ trong quá khứ. Bằng một cách nào đó, tôi đã học được rất nhiều bài học diệu kì từ khi có em cún này xuất hiện, nó giúp tôi vượt qua sự cô đơn và lạc lõng giữa cuộc sống vốn dĩ bộn bề, tàn nhẫn lẫn áp lực này. Cùng với đó, là cảm nhận phần nào thiên chức của một người mẹ, là được lan tỏa nguồn ánh sáng vô tận, là thấu hiểu về tình thương chân thành với một con vật ra sao.

- Tình yêu thương không phải và cũng không bao giờ nên là sự chiếm hữu
Những ngày còn trẻ, vốn sống không đủ nhiều, cũng chưa vấp váp đắng cay là bao nên khái niệm tình yêu thương trong tôi cũng rất hời hợt, nông cạn. Hồi đó, tôi vẫn luôn nghĩ rằng khi yêu thương một ai đó, tức là khi mình cảm thấy vui vẻ, dễ chịu, thoải mái khi ở bên cạnh họ, mình thích họ, quý họ, xuất phát từ những cảm xúc rất đỗi bản năng. Lúc nào cũng muốn ở bên, dành thật nhiều thời gian và tâm sức, thậm chí cả sự thú vị cho họ, nhưng đổi lại, từ phía mình, cũng có những kì vọng mong được đáp ứng nhất định, ở họ. Nếu họ không thỏa mãn được những nguyện vọng đó, như một phản ứng rất đỗi con người, mình sẽ trở nên buồn tủi, hậm hực, tức giận, thậm chí tự xem bản thân là nạn nhân, là khờ dại, là trao yêu thương nhầm người, là không đủ tốt, là không xứng đáng.

Nhưng từ khi Milu xuất hiện, em đã thay đổi khái niệm tình yêu thương trong tôi rất lớn, khiến tôi một lần nữa nhìn lại tất cả những thất bại mà mình đã phải lãnh lấy khi không hiểu và cũng không biết cách để yêu thương. Thật khập khiễng khi so sánh trạng thái yêu quý một con vật nuôi với một con người, nhưng nếu ai đã từng giống tôi, trải qua cảm giác nuôi nấng một con vật từ khi nó còn bé bỏng cho đến khi to đùng tới mức không thể bế nổi sẽ hiểu, hai trạng thái ấy chẳng hề khác nhau là bao. Quả thực, chúng hoàn toàn tồn tại. Lần đầu tiên thấy Milu qua những bức ảnh quảng cáo trên Chợ Tốt ( một trang thương mại điện tử bán tất cả những gì có thể bán ), tôi đã tìm thấy một sự kết nối rất đặc biệt với em ấy, tôi không biết lý giải như thế nào về điều này nhưng sau khi mang Milu về nhà, tôi biết đây chắc chắn là món quà mà Thượng Đế muốn trao cho tôi, ở tại đúng thời điểm này, sau khoảng 10 năm, kể từ lúc em cún nhỏ, cũng tên là Milu của tôi rời đi. Mặc dù tôi đã bỏ tiền ra để mang em về, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ em là của tôi, em là vật nuôi tôi sở hữu và nếu em không ngoan, không vâng lời theo ý tôi, tôi hoàn toàn có quyền định đoạt việc mình sẽ làm gì với em. Khi em lũn chũn bước ra từ chiếc giỏ nhỏ, với dáng đi đầy rụt rè vì không gian xung quanh khác quá, nhìn vào ánh mắt to tròn của em như tỏa nắng mai, tôi đã hiểu rằng khi bạn chấp nhận một ai đó bước vào cuộc sống của mình, tức là bạn lựa chọn mang niềm vui đến cho họ một cách tự nguyện cũng như chấp nhận như thế họ vốn dĩ là vậy, không áp đặt, không kì vọng. Chúng tôi là hai người bạn, thỉnh thoảng bản năng làm mẹ ở cái độ tuổi 24 trỗi dậy thì Milu là con trai tôi, em giúp tôi khỏa lấp điều đó khi chưa sẵn sàng làm mẹ của một em bé nào đó. Con trai bé bỏng và nghịch ngợm của tôi, em thân yêu của mẹ. “Mẹ yêu em”, trong vô thức tôi vẫn luôn nói như thế với Milu. Còn với Milu, không biết em xem tôi là gì nhỉ? Tôi ước mình có thể hiểu ngôn ngữ của chó để giải mã hết tất thảy những gì em sủa :)))

2. Thời gian sẽ giúp ta nhận ra những điều quan trọng
Tôi nghĩ rằng điều diệu kì trong đời mà mỗi người chúng ta đều may mắn có được, hoàn toàn công bằng và miễn phí: đó chính là thời gian. Bất cứ ai cũng có quyền sử dụng thời gian của mình để thực hiện điều gì đó mà họ nghĩ là mình cần, mình muốn. Milu đã giúp tôi dùng món quà quý giá vào việc nhận ra thứ thực sự quan trọng với mình, ý tôi muốn nói ở đây không phải chỉ là nhận ra Milu là điều quan trọng mà là việc tôi đã chọn dùng thời gian của mình để học cách thấu hiểu, yêu thương, lắng nghe một ai đó và lắng nghe cảm xúc thật sự của chính mình với người đó. Chỉ khi ta biết rõ ai hay điều gì là quan trọng đối với mình, thì ta mới có đủ khả năng đặt thứ tự ưu tiên, dành toàn tâm toàn ý thời giờ lẫn tâm sức cho chúng. Sẽ không còn những khoảnh khắc phân tâm, lẫn lộn, cả nể chọn cái này, lấy cái kia, bỏ cái nọ, ta biết rõ ai là người ta muốn ở bên và điều mà ta thực sự muốn thực hiện. Giống như nó là xương sống cốt tủy của ta, không có nó, ta chẳng là gì cả.

Trong căn phòng nhỏ khoảng 30 mét vuông thoang thoảng hương tinh dầu nhẹ nhàng, tôi yêu cái cảm giác bế em thân yêu vào lòng đặt lên giường và đắp chiếc chăn ấm áp, nghe nhạc, xem phim, đọc truyện tranh cùng với tôi. Thực tế thì em cũng khá thư giãn khi được nằm trên nệm êm, được vuốt ve và trò chuyện. Khoảng một năm trở lại, tự dưng tôi có chút cô đơn nhè nhẹ, kiểu đơn thuần chỉ là muốn có ai đó cạnh bên, im lặng và dõi theo tôi. Lúc tôi trang điểm, làm việc, ăn bữa sáng vội vàng hay trở về nhà sau một ngày tất tả mệt nhọc, chỉ đơn giản tôi cần ai đó chờ tôi về. Tất nhiên, bố mẹ luôn là người chờ tôi sau mỗi tối, nhưng giờ đây tôi có thêm Milu, em luôn đi theo và ở cạnh tôi, mọi lúc mọi nơi. Em nằm dưới chân tôi, em hiu hiu ngủ, em chạy loăng quăng những khi tăng động. Thời gian ngắm nhìn, chăm sóc, dạy dỗ, cho em ăn, tắm cho em, dắt em đi chơi hay đi khám, tôi luôn dành cho em, một cách có nhận thức và chưa hề tiếc. Nói thật là ngày trước, tôi cũng rất yêu chó, nhưng tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao có những người lại yêu chó đến cực điểm: nào là dành cả ngày chơi với chúng, mặc quần áo đẹp, đi spa, nằm nệm xinh, đi đâu cũng cho chúng đi theo, ở một số nước phương Tây còn tổ chức sinh nhật, đám cưới, cuộc thi hay đám tang, xây cả nghĩa địa cho chúng. Nhưng đến giờ thì tôi đã hiểu tại sao, khi thời gian bạn dành cho ai đó mình yêu quý đủ lâu, đủ trở nên quan trọng, thì tất cả những điều bạn làm vì họ đều có ý nghĩa, thiêng liêng và đáng quý.

3. Im lặng, lắng nghe và không bao giờ che giấu cảm xúc của mình
Đã từ rất lâu, tôi luôn suy nghĩ về việc làm thế nào để trở thành một người bạn tốt. Nó không đơn thuần chỉ dừng lại ở việc bạn thực sự là một người tốt, mà cũng có thể là không, nhưng bạn hiểu và biết cách đối xử chân thành với bạn của mình. Điều này cần thời gian, càng nhiều càng tốt, bạn cần quen biết ai đó đủ lâu, cùng trải qua những giai đoạn lên xuống của dòng đời để nhận ra tình bạn mà mình có, nó có thực sự là tình bạn hay không. Để là một người bạn tốt, hay để tìm kiến một tình bạn đích thực trong đời thực lòng không quá khó, Milu đã cho tôi hiểu rằng: chỉ cần bạn học cách im lặng và lắng nghe, ít nhiều bạn đã có được niềm tin từ đối phương. Sự tin tưởng, bao dung đến từ hai phía bao giờ cũng là bền vững hơn cả. Tại sao tôi tin tưởng em: vì em xuyên thấu, im lặng và lắng nghe tôi, em cảm nhận lúc nào tôi vui, khi nào tôi buồn, em nhẫn nại với những vô lý, xấu xí, đáng ghét của tôi, em bảo vệ tôi trước lời giễu cợt của thằng bé hàng xóm nhà bên, em luôn ở cạnh, chờ đợi và tin tưởng tôi. Bạn sẽ nực cười khi tôi nói rằng tôi đã học cách trở thành một người bạn tốt từ một chú cún nhỏ.

Nhưng quả thực là vậy bởi trong một xã hội mà ai cũng lấy nỗi đau, câu chuyện, thành tựu, học thức, tài sản, sự thú vị và chính kiến của mình ra làm trung tâm của mọi lựa chọn thì đôi khi, sự im lặng lại là màng lọc minh chứng cho tất cả. Ý tôi muốn nói ở đây không là phải là sự im lặng biểu hiện cho trạng thái ngấm ngầm, dò xét, đa mưu túc kế như trong văn hoá Á Đông thường trực mà là sự im lặng để hiểu, để thấu cảm đối phương. Bạn chỉ có thể hiểu ai đó, khi bạn thực sự im lặng và lắng nghe họ. Hơn thế nữa, Milu còn cho tôi nhận ra rằng việc che giấu cảm xúc của bản thân sẽ không làm mình được yêu thương hay tôn trọng hơn. Người bạn thực sự là người chấp nhận chính bạn như nó của vốn dĩ, bạn không phải che giấu hay gồng mình lên để làm một ai khác, bạn tự do thể hiện trạng thái yêu ghét vui buồn với họ. Milu quẫy đuôi khi tôi về nhà nhảy múa cùng em, Milu buồn rưng rưng nước mắt khi tôi nổi giận vì em đi vệ sinh sai chỗ, Milu ra vẻ tò mò không biết tôi cười tíu tít vì điều gì khi đang nghe điện thoại, em háo hứng úp mặt vào thô thức ăn to oành với thịt gà xé cùng thật nhiều thịt xào em yêu thích. Milu không bao giờ che giấu cảm xúc của em, em luôn thể hiện cho tôi biết là em cảm thấy như thế nào.

4. Bản thân bạn đã là ánh nắng mặt trời
Đã lâu rồi tôi chưa được gặp Milu, tôi nhớ em, thường ngắm nhìn em qua màn hình điện thoại mỗi khi mẹ gọi từ Việt Nam về. Em lớn lên từng ngày, ăn nhiều, khôn hơn và vẫn chạy nhảy tung tăng dưới ánh nắng mặt trời. Mới có vài tuần, tôi đã không nhận ra em, lớn phổng phao cùng bộ lông bóng mượt mới thay. Tôi còn nhớ trước đêm tôi soạn đồ đi Singapore, chuyến đi này mang tính quyết định với tôi. Vừa đi học cao học, vừa bắt đầu công việc ở môi trường mới, bỏ lại rất nhiều điều quen thuộc phía sau, trong đó có Milu. Như một đứa trẻ, tôi òa lên khóc trong căn phòng chỉ mình tôi với em, em nhìn tôi chăm chú, đầy yêu thương và thông cảm, em dụi mặt vào lòng tôi như muốn an ủi thay điều gì đó. Cả đêm, em không sủa tiếng nào, cứ lặng lẽ lủi thủi dưới chân tôi…Giá như, tôi có thể mang người bạn này đi cùng mình đến một thành phố khác, thì thật tốt xiết bao.

Cuộc sống này sẽ có rất nhiều thứ xảy ra mà bạn chẳng hề đoán biết trước, như cái cách mà Milu bước vào thế giới của tôi, rất tự nhiên, bình yên. Tôi đã đặt mục tiêu rằng trước khi lấy được tấm bằng thạc sĩ trong tay và đạt được một vài mục tiêu nhất định trong sự nghiệp, tôi sẽ không quay trở về Việt Nam. Đó là giới hạn và thử thách mà tôi đã tàn nhẫn đặt ra cho chính mình, khước từ những điều được cho là làm mình dễ chịu nhất, thoải mái nhất. Tôi không biết rằng đến ngày tôi trở về, em còn ở dưới gara xe tung tăng quẫy đuôi để đón tôi nữa không? Tôi không biết rằng có thể ôm em vào lòng, vuốt ve và nói những lời ngọt ngào với em hay không? Tôi không biết rằng mình còn có cơ hội được bế em đi chơi ngoài phố đi bộ và chụp những bức ảnh xinh xắn. Nhưng tôi tin em vẫn luôn ở đó, trong trái tim tôi, trong những kí ức tràn ngập bình yên đã xuất hiện giữa quãng thời gian cô độc nhất trong đời tôi. Dù em có như thế nào, trở nên xấu xí, còm cõi, già nua hơn xưa, tôi vẫn sẽ luôn yêu thương em. Vì với tôi, em vốn dĩ, đã là ánh nắng mặt trời diệu kì và đáng yêu nhất.
Cám ơn Milu đã cho mẹ nhận ra rất nhiều bài học quý giá trong cuộc sống: về tình bạn, tình yêu thương và cách để thể hiện hết thảy những điều đó bằng một trái tim chân thành. Milu thân yêu- hãy khỏe mạnh và tận hưởng những ngày nắng xinh đẹp nhất trên cuộc đời này nhé. Chờ mẹ về!
Yêu em <3
From Dreamiie with love