Ở cái thành phố không bao giờ biết ngủ này, đêm cũng chói chang như ngày, đèn sáng phủ khắp mọi nơi, đèn len lỏi theo từng con hẻm, qua bao ngách phố, dọc ngang nẻo đường, rực rỡ lẫn chớp nhoáng, thỉnh thoảng lại trở nên leo lắt, đìu hiu đến lạ. Ánh đèn của thị thành thấm đẫm vị mưu sinh quyện chặt trong ánh đèn của những đêm bay lắc xuyên qua màn đêm, dài như bất tận.
Với tôi, đi bar hay tham dự các lễ hội âm nhạc là một trải nghiệm thú vị của tuổi trẻ, thú vị đến thi vị. Nhưng cũng thú vị đến mức vô vị không tưởng…Khó hình dung quá nhỉ, tôi là kiểu người có chút mâu thuẫn, làm mọi thứ theo cách của mình, nghĩ mọi việc theo cách mình quan sát và rất khó để bắt tôi phải kể lại một câu chuyện mà mình không hề có lấy một mili cảm hứng.
Thử tưởng tượng nhé, trong một không gian chỉ đủ để thở, ngập tràn vạn vạn những ánh đèn chớp nháy liên hồi, mùi của hơi người, thuốc lá, rượu, bia cùng các chất kích thích pha lẫn nhau, trộn đều theo từng nhịp nhạc xập xình. Chợt nhớ, chúng ta có rất nhiều việc cần phải hoàn thành sau giờ tan làm, những cô nàng công sở đang mẫn cán trong quá trình khởi tạo cho sự nghiệp một cái gì đó, với mũi giày chông chênh như sắp ngã khụy, nút áo vẫn thắt ngay ngắn vào đúng vị trí của nó, đổi màu son đậm, đánh thêm chút highlight bắt sáng, thay vội bộ đồ nhét nhàu nhĩ trong túi xách từ hồi sáng. Chẳng hiểu thế nào mà mặc lên người lại thẳng thớm, mượt mà đến lạ.Đó là những ngày tuổi trẻ của tôi, nỗ lực hết mình trong công việc, và khi lên sàn với lũ bạn thì nhất định không chịu chơi đùa hời hợt, nửa vời…

Tôi thích mê cái cảm giác được đứng trên đôi giày cao gót đế nhọn hoắt trong bộ đầm ôm sát để lộ tấm vai trần, hứng khởi nhún nhảy theo bản nền của vài giai điệu EDM được mix bắt tai. Một chút men hơi ngà say bên cạnh mấy cô bạn của tôi, hét to những cảm xúc rất thật với nhau, hò hát, la ó, cười không giới hạn và xõa bung mình dưới màn đèn chói đặc… Chúng tôi không uống quá say, đủ để có thể ra ngoài đường bắt taxi và nhớ được đúng tọa độ cần phải xuống, có thể bê bết tha lôi nhau trở về nhà với bộ dạng như một nhóm vị thành niên hư hỏng, vài khoảnh khắc đã tự biến mình trở thành những cá thể ưa lầy lội tới mức khó có thể chấp nhận. Tôi thích việc được cảm nhận âm nhạc trộn với màu sắc, ánh đèn nhấp nháy quét qua đám đông pha lẫn với tiếng hò hét hào hứngĐến sáng hôm sau, thức dậy vẫn còn nguyên thứ trạng thái lâng lâng đầy thỏa mãn, vừa là ảo giác mông lung nhưng lại cảm thấy vô cùng chân thực.

Hình như là có nôn ọe vài vòng bên tolet nhà cô bạn, hớt hải lục tung túi xách để kiếm chiếc điện thoại đã tắt ngấm pin từ lúc nào và vội vã vơ lấy một bộ đồ nào đó để phóng đến văn phòng với tốc độ ánh sáng. Có lẽ chừng đó việc đã khiến tôi quên sạch các đường nét trên gương mặt của anh chàng tương đối điển trai hôm qua vừa bắt chuyện với mình…Thật tệ nhưng nghĩ lại cũng chẳng có lợi ích gì ngoài chuyện đã không ngại ngần chiều chuộng nhãn quan của bản thân trong giây lát. Rồi khi bình minh xuất hiện, cuộc sống sẽ trở lại bình thường. Tới mức nếu giai điệu bài hát Closer hay we Don’t talk anymore cất lên đến ngàn vạn lần thì tôi cũng không thể nhép theo hào hứng và khí thế như đêm qua. Đặc quyền của tuổi trẻ không hẳn là rong chơi, mà chính là thứ cảm xúc kéo đến vô tận trong những chuyến rong chơi quên lối về.

Trải nghiệm đi bar với bạn bè, đồng nghiệp hẳn sẽ tách biệt hoàn toàn với lựa chọn đi bar khi tâm trạng không được ổn, nhất là cách đi một mình hay cùng với những người chưa thực sự thân thiết. Bởi dưới ánh đèn màu đó, người ta dễ dàng trở nên cởi mở hơn, gần gũi hơn, thậm chí là thỏa thích hơn, hứng thú hơn. Bạn bè có thể trao nhau những cái ôm đầy nhiệt thành, mến quý, những người lạ chóng vánh có thể trở thành quen thân, cảm xúc lúc đó giống như một chai nước ngọt có gas, chỉ cần một động thái nhẹ là đã có thể bật tung ngay tức khắc.
Với tôi, cảm xúc trong lúc đi bar hay tham gia các lễ hội âm nhạc đường phố thực sự rất tuyệt vời, bên cạnh những người bạn thân thiết, mà dưới ánh mặt trời, chúng tôi vẫn có thể vui đùa hồn nhiên hay tha hồ cười nói tung tăng với nhau như những đứa trẻ. Và thực sự rất nguy hiểm, khi xung quanh chỉ toàn là những gương mặt người mang nhiều dáng hình và sắc thái lờ mờ sau ánh đèn, lúc bình minh ló dạng, ta không thể biết họ là ai, tâm ý ra sao và mối liên hệ giữa ta với họ đích thị là thế nào. Những gì thuộc về cái thế giới hiện thực sau khi bóc tách qua vô vàn ánh đèn màu chỉ như một màn sương đen đặc quánh, không thể nhìn thấu, càng không thể phá vỡ. Có lần, tôi đã thử lắng mình tỉnh thức trong bar, giữa một không gian xô bồ ầm ĩ như thế, để một lần rọi rõ hơn vào chính tâm can của mình, quan sát tỉ mẫn mọi thứ xung quanh, lắng nghe thanh âm gạn lọc ngoài tiếng nhạc, tiếng người…những gì còn lại chỉ là một khoảng không châng hẫng, trống hoác và vô cùng cô độc.

Trong chiếc hộp đêm rực rỡ màu sắc và ngập tràn âm thanh cỡ đại như thế, có những mối quan hệ được củng cố, sâu bền hơn, có những mối quan hệ chỉ lướt qua một lần rồi thôi, và cũng tồn tại không ít những mối quan hệ phóng đãng trong vô thức. Niềm vui ảo thật đan xen lẫn lộn, tâm trí và mỗi bước chân cũng trở nên quay vòng, lảo đảo theo. Mọi lắng lo tạm thời tan biến, những trăn trở thường nhật cũng vội vã được gác lại gọn gàng, nhưng nỗi buồn và những vết cứa vốn ngự trị đã lâu trong tim lại thấm đẫm vào từng cơn say, càng uống lại càng trở nên vô phương, càng say lại càng trở nên bất an nhạt nhẽo.
Hệ lụy của những cuộc vui bay lắc, nhảy múa xuyên màn đêm, hẳn ai ai cũng biết. Một phút sơ xuất là đã có thể đánh mất mình vĩnh viễn, một phút tò mò là đã có thể trở nên suy yếu, bạc nhược, hèn kém suốt cả đời, một phút quá khích cũng có thể phải trả giá bằng lỗi lầm, khánh kiệt và dăm ba mối quan hệ nhạt tuếch lẫn thực dụng chẳng biết trôi về đâu. Phí hoài thanh xuân và sức khỏe trong những cuộc vui quên mình quên đời chưa bao giờ là một sự lựa chọn sáng suốt. Sẽ chẳng có gì hơn ngoài sự vui vẻ nhất thời cùng tính giải trí được thương mại hóa đến mức cao trào.

Thời đại này, cũng chẳng còn quá nhiều người thích cổ xúy cho việc cứ phải ru rú nằm trong nhà khi màn đêm buông xuống, chúng ta làm việc hăng say, và chúng ta có quyền được chọn cách giải trí vui vẻ. Môi trường, hành vi và cách thức tận hưởng cuộc sống không thể đánh giá toàn bộ nhân cách của một con người, nhưng không ai có thể lường trước được tình huống xấu nào hay hệ lụy tồi tệ gì sẽ ập đến với mình. Kiểm soát hình ảnh và động thái của bản thân chưa bao giờ là chuyện thừa, giữ mình trong mọi hoàn cảnh, học cách thủ thế trước mọi lời đường mật chưa bao giờ là lời khuyên nhủ giáo điều lỗi thời. Dưới ánh đèn màu, chúng ta là ai không quan trọng, nhưng khi bước ra cuộc đời thật, chúng ta vẫn đường hoàng được là chính mình. Đừng đánh mất bản thân chỉ sau một đêm, đến lúc đó, trải nghiệm thì ít mà hối hận lại quá nhiều.
Dù sao đi nữa, bên cạnh những người bạn của mình giữa một vài khoảng ngắn nho nhỏ của tháng năm thanh xuân vẫn là điều tuyệt vời nhất. Thời gian là thứ thuốc đắng khiến con người ta dễ mủi lỏng, và cũng dễ xa cách nhất. Lúc buồn hay tủi thân, nếu có bạn thì hãy đi cùng nhau, làm bất cứ thứ gì điên rồ và cảm thấy thỏa mãn nhất. Nếu chỉ có một mình thì cũng không vì thế mà tự cảm thấy bản thân cô độc, trốn đại vào một chiếc hộp đêm với đủ thứ rủi ro, nguy hiểm. Ly cooktail và một chỗ ngồi tựa lưng ngắm thành phố không người hẳn là một ý tưởng không tồi, kết bạn với người lạ ở bất cứ đâu cũng được, miễn là đừng ở trong bar. Tôi đang viết cái quái gì thế này, tôi cũng không biết nữa, cảm giác kiểu nửa thực nửa hư bởi dư vị của vài ly wishky cách đây vài giờ đồng hồ và rồi ngấu nghiến bắt lấy thứ cảm xúc tràn ra không biết để đâu cho hết.

Tôi hy vọng mình sẽ có một giấc ngủ yên ổn, ít nhất là cho hết tối hôm nay, chúc mừng sinh nhật người bạn của tôi, chúc mừng thanh xuân của chúng ta, đã đi qua những hiểu lầm, thử thách và vô vàn thời khắc rực rỡ của tuổi trẻ, để rồi vẫn ở lại, nhìn nhau, bên nhau cho đến hôm nay. Tôi đoán nếu thất tình hay gặp chuyện ủ rũ bức bách trong công việc, nếu đi bar cảm giác sẽ căng thẳng hơn rất nhiều, nó giống như một liều doping tạm thời chẳng thể khiến nỗi buồn, nỗi lo tan biến đi nhưng nhất định, nó đã làm cho những cuộc vui, những cuộ hội ngộ trở nên đáng nhớ.

Đã ba giờ sáng, và tôi vẫn ngồi ở đây, trong góc phòng nhỏ của cô bạn, gõ linh tinh lóc cóc vài dòng trên blog và tưởng niệm tuổi trẻ của mình ngay cả khi nó vẫn còn chưa trôi đi. Thanh âm của tiếng quạt gió và chiếc máy lạnh hòa lẫn hỗn tạp vào nhau, tôi sẽ lặng lẽ đợi đến rạng sáng, chờ bình minh ló dạng, đón những tia nắng đầu tiên của buổi sớm sau thời khắc tiệc tùng quên hết tháng ngày vào đêm qua. Thì ra cuộc sống lại đẹp đến như vậy, nhất định sẽ không để nó tan đi trong hoài phí. Cả thế giới hãy cứ ngủ ngon:)
From Dreamiie with love