MÌNH ĐÃ HỌC ĐƯỢC GÌ TỪ KHOẢNG THỜI GIAN CÁCH LY XÃ HỘI I Dreamie

Đã gần hai tháng trôi qua kể từ thời điểm Singapore công bố cách ly toàn xã hội do dịch Covid-19, hai tháng đứng yên, hai tháng của nhiều sự đổi thay đến ngỡ ngàng. Một đất nước luôn tất bật, sôi động với nhịp sống công nghiệp xoay chuyển liên tục như Singapore, giờ bỗng thinh lặng đến khó tin. Không thể trở về Việt Nam lúc này, tôi bắt đầu học cách bình thản chấp nhận những gì sẽ đến với mình bằng một tâm thái lạc quan nhất. Khi đến đất nước này, tôi đã từng rất sợ cảm giác ngột ngạt, đơn độc khi ở một mình mà không có gia đình bên cạnh, nếu không đến trường hay đi làm thì sẽ thường xuyên ra ngoài với những cuộc gặp gỡ, họp mặt, hò hẹn. Nhưng bây giờ vì cộng đồng, vì bản thân, nếu không có việc gì quá khẩn cấp, thì ở nhà vẫn là lựa chọn tốt hơn cả.

Tự vấn và quán chiếu chính mình

Nếu không muốn đề cập đến những hệ quả xấu mà Covid-19 ảnh hưởng thì quả thực mà nói, tôi biết ơn nó rất nhiều. Nó khiến nhân loại chúng ta thức tỉnh ra nhiều điều trong cuộc sống, học được cách im lặng, chịu đựng và trân trọng. Trân trọng sức khỏe của bản thân, trân trọng vật chất, của cải, tiền bạc trong nguy khó, trân trọng tình thân ở lại bên mình và trân trọng trong từng giọt cơ hội mà ta có được. Đây có lẽ là quãng thời gian lý tưởng nhất, hiếm có nhất để chúng ta tự vấn, soi xét, nhìn nhận lại chính mình một cách can đảm và thành thật. Lỗi lầm tự mình xét nét soi ra và cố gắng điều chỉnh bao giờ cũng mang lại trạng thái dễ chịu hơn so với có người khác thay ta làm điều đó, đúng không? Tại sao chúng ta không nỗ lực cho điều đó thay vì bới móc, chỉ trích, phán xét người khác? Khi chúng ta luôn trong trạng thái tự vấn và hòai nghi chính bản thân mình, rằng mình cần thay đổi và tu sửa rất nhiều tức là chúng ta có cơ hội để đi lên, để nâng mình lên một nhân cách tốt hơn, hoàn thiện hơn.

MÌNH ĐÃ HỌC ĐƯỢC GÌ TỪ KHOẢNG THỜI GIAN CÁCH LY XÃ HỘI I Dreamie 1
Khi chúng ta luôn trong trạng thái tự vấn và hòai nghi chính bản thân mình, rằng mình cần thay đổi và tu sửa rất nhiều tức là chúng ta có cơ hội để đi lên, để nâng mình lên một nhân cách tốt hơn, hoàn thiện hơn.

Thời gian nghỉ ngơi này giúp tôi nhận ra khoảng cách giữa các khái niệm tự tin, tự trọng, tự nhận thức đúng giá trị bản thân với cố chấp, bảo thủ, ngạo mạn một cách sắc nét, rõ ràng hơn. Nếu cứ mãi để mình cuốn vào vòng xoáy của việc chứng tỏ bản thân, khẳng định sức mạnh uy quyền, tài năng, vị thế, sức ảnh hưởng và tranh đấu hơn thua so bì với kẻ khác, dù vô tình hay hữu ý thì vĩnh viễn ta sẽ luôn mặc định, nhập nhằng, rối rắm khoảng cách giữa hai phạm trù này. Cả phần đời còn lại, dù có đạt được thêm bao nhiêu thứ nữa, ta cũng sẽ không thể có được bình yên và cảm thấy hạnh phúc. Đây là cuộc hành trình dài, gian khổ và đầy thử thách của việc từng chút một cởi bỏ lớp áo bản ngã mình mang trên người suốt bao năm qua. Quán chiếu mình để hiểu rằng tất cả những thứ mình khiến sân si, hậm hực, nóng giận, không vui, không hài lòng với những người, những chuyện xung quanh đều bắt nguồn từ nỗi tự ti, sợ hãi, bất an bên trong chính mình. Giống như một câu nói của thiền sư Hae Min trích trong cuốn sách “Bước chậm lại giữa thế gian vội vã”, đó là:

“Khi điểm khiếm khuyết của một người nào đó
Lọt vào mắt ta
Nghĩa là đâu đó trong chính bản thân ta
Cũng có khiếm khuyết giống y như vậy.
Việc bạn nhìn thấy điểm khiếm khuyết của ai đó ngay lần đầu gặp mặt
Và việc khiếm khuyết của người đó liên tục làm bạn bận tâm,
Chính là do trong bạn cùng tồn tại điểm khiếm khuyết giống hệt như vậy.”
Ngày trước, tôi không thực sự hiểu chánh niệm là gì? Cũng thắc mắc vì sao  người lớn bảo với tôi rằng “Hạnh phúc chỉ đến với con khi con biến chánh niệm thành lối sống 24/7”. Tập trung vào thực tại không đơn thuần chỉ là để tâm với thân mình hòa hợp làm một ở thời khắc đang hiện hữu mà ẩn chứa trong đó là tấm gương phản chiếu động cơ, ý nghĩa, sự thấu hiểu, quá trình nhìn nhận lại chính mình trong tình huống đó, hoàn cảnh đó, trạng thái đó như thế nào.

MÌNH ĐÃ HỌC ĐƯỢC GÌ TỪ KHOẢNG THỜI GIAN CÁCH LY XÃ HỘI I Dreamie 2
Bởi vì nếu không hiểu được bản thân, không soi tận thấu sâu thẳm bên trong mình thì mọi nỗ lực cố gắng dù miệt mài và tốt đẹp đến nhường nào, một lúc nào đó, cũng sẽ không đủ để khiến ta thỏa mãn rồi chúng trở nên vô nghĩa.

Hiểu rằng cuộc sống tốt đẹp đều bắt nguồn từ những thói quen tốt

Bình thường, lý do khiến tôi thức dậy mỗi buổi sáng là bởi vì tôi đã ngủ quá đủ vào tối qua, không thể ngủ thêm nữa. Chính vì đời sống thường nhật không có quá nhiều áp lực và động cơ để tôi phải bò ra khỏi giường trước bảy giờ nên tôi thường khá bê tha trong chuyện giờ giấc, thói quen sinh hoạt. Thức khuya và dậy muộn là lối sống cố điển của tôi trong nhiều năm qua, giống như khi bạn nghiện rượu, thuốc lá vậy, nhận thức rõ là nó nguy hại tới ngưỡng nào nhưng vẫn khó có thể thay đổi. Đến mức mẹ còn nói với tôi rằng: “Khi nào có chồng, có con rồi mày sẽ trắng mắt ra”. Thật sự là khi rảnh quá người ta sẽ dễ buồn ngủ hơn chăng? Cả tháng nay, ngày nào tôi cũng bò lên giường khoảng 10 giờ tối rồi bấm bấm nghe nghe đến trước 11 giờ là ngủ thẳng giấc đến 6h30-7h sáng hôm sau. Ngoài cảm giác thoải mái, dễ chịu, có thêm nhiều thời gian để đọc sách, chạy bộ, làm bữa sáng thì đó chính là trạng thái của việc làm chủ một ngày của mình. Buổi sáng quyết đjnh năng suất của cả ngày dài, tôi thề là tôi đã đọc đi đọc lại năm lần cuốn sách “Buổi sáng diệu kỳ” nhưng đâu vẫn hoàn đó. Đọc sách sẽ và luôn là chuyện rỗng tuếch nếu như bạn không thể và không can đảm áp dụng được bất cứ điều gì, dù là nhỏ nhất từ nó. Ngày trước tôi luôn nghĩ rằng những người vĩ đai là những người có thể làm được nhiều chuyện kinh thiên động địa, dời non lấp bể nhưng bây giờ, trải qua một số chuyện, tôi lại nghĩ đơn thuần hơn. Chỉ riêng sự tồn tại của một ai đó thôi cũng đáng để trân trọng rồi, giá trị và sự vĩ đại nằm không chỉ hiển lộ ở những thứ đao to búa lớn, bóng bẩy bên ngoài mà hơn tất cả, nó ngự trị ở bên trong mỗi người, cách họ sống, cách họ đối đãi với những người yếu thế hơn, cách họ đối mặt với giông bão của cuộc đời, hay ngay cả việc làm chủ những thói quen sinh tốt rất đỗi thường nhật như: ăn healthy, tập luyện, thiền định, dậy sớm, ngủ sớm, yêu thương, chăm sóc và vượt qua giới hạn bản thân cũng đáng ngưỡng mộ, học hỏi lắm rồi.

MÌNH ĐÃ HỌC ĐƯỢC GÌ TỪ KHOẢNG THỜI GIAN CÁCH LY XÃ HỘI I Dreamie 3
Đọc sách sẽ và luôn là chuyện rỗng tuếch nếu như bạn không thể và không can đảm áp dụng được bất cứ điều gì, dù là nhỏ nhất từ nó.

Nâng cấp chính mình thành một phiên bản mới

Tôi nghĩ đây là mục tiêu mà bất cứ giai đoạn nào trong đời người cũng đều nên có. Trở thành phiên bản tốt nhất mà mình có thể. Thời gian qua đi, số tuổi càng một tăng dần, nhất là đối với phụ nữ, càng dễ dàng thỏa hiệp và tạm hài lòng với một số chuyện, dù mình thực tâm chẳng muốn. Tạm hài lòng ở đây khác với bằng lòng, biết ơn và trân quý với những thứ mình đang có nhé! Đôi khi, chúng ta như vậy là tốt lắm rồi, ngộ nhỡ không còn lựa chọn nào bằng hay tốt hơn thì xem như mất trắng rồi, chẳng phải càng đòi hỏi nhiều sẽ càng thất vọng hơn sao. Đó là bởi vì chúng ta luôn đòi hỏi, kì vọng vào những thứ không nằm trong tầm kiểm soát của mình, đòi bạn bè phải đối đãi tốt, cùng đẳng cấp với ta, đòi cha mẹ phải có trách nhiệm và thấu hiểu nỗi lòng của ta, đòi sếp luôn phải đãi ngộ, tăng lương, công nhận sự nỗ lực, cống hiến của ta, đòi bạn trai luôn phải chiều chuộng, quan tâm, lãng mạn quà cáp thì ta mới chịu, đòi chồng luôn phải chung thủy, trách nhiệm, kiếm nhiều tiền, hỗ trợ bên gia đình vợ, đòi con cái phải nghe lời, ngoan ngoãn, học giỏi. Thật ra, những nguyện vọng, đòi hỏi đó không hề sai, thậm chí chúng còn rất chính đáng nữa, nhưng thay vì bám víu vào những chuyện bản thân không thể cưỡng cầu được, chi bằng dành tâm sức, thời giờ để tự nâng tầm, làm mới, thay đổi và hoàn thiện chính mình. Những gì được viết ở đây sẽ hoàn toàn là rỗng tuếch và vô hiệu với những ai chưa từng trải qua trạng thái thôi kì vọng vào những thứ mình chẳng thể đổi dời, quay về tu dưỡng chính mình và nhận ra sự thay đổi dần dần đến từ những thứ xung quanh.

MÌNH ĐÃ HỌC ĐƯỢC GÌ TỪ KHOẢNG THỜI GIAN CÁCH LY XÃ HỘI I Dreamie 4
Nhưng thay vì bám víu vào những chuyện bản thân không thể cưỡng cầu được, chi bằng dành tâm sức, thời giờ để tự nâng tầm, làm mới, thay đổi và hoàn thiện chính mình.

Đôi khi, bản lĩnh của một người phụ nữ không nằm ở chuyện đánh đông dẹp tây, xưng hùng xưng bá khắp thiên hạ mà lại nằm ở năng lực kiểm soát, nhẫn nại và làm chủ cảm xúc của chính mình. Không ngừng trau dồi, học hỏi không chỉ về tri thức, kĩ năng, chuyên môn, những thứ nội hàm khiến mình trở nên thú vị, có chiều sâu hơn mà hơn tất cả, còn ở tinh thần chiến binh, luôn tiến về phía trước, không sợ cô đơn, không sợ dè bỉu, không ngại đặt ra giới hạn, tiêu chuẩn cho riêng mình, tuân thủ theo nó cùng lòng trắc ẩn, bao dung và thấu cảm.

Nghĩ sâu hơn về những lựa chọn trong đời

Chưa bao giờ, tôi thấy mình được sống chậm như lúc này. Tôi đã dậy sớm hơn cả những ngày bình thường phải đi học hay đi làm, mở rèm, vươn vai, đón những ánh nắng ban mai đầu tiên tràn vào căn phòng. Trong suốt nhiều năm qua, giờ đây, tôi mới có thể tận hưởng bình minh một cách trọn vẹn đến thế. Lựa chọn một bộ váy thật xinh xắn, trang điểm và làm tóc nhẹ nhàng, ngắm một cái cây non đang đâm chồi ra lá, nấu cho bản thân một bữa ăn ngon. Thời gian sống châm giúp tôi nhận ra, sau tất cả, người mà tôi nên cảm ơn nhiều nhất vẫn chính là bản thân mình. Viết thật nhiều lá thư tay thể hiện tình cảm và lòng biết ơn đối với những người mình yêu thương, dù năm tháng có qua đi, những mối nhân duyên tươi đẹp trong đời, tình thân, tình người, tình bạn sẽ vẫn còn mãi trong tim. Dù tôi đang ở xa, dù không thể bên cạnh họ lúc này. Tôi sẽ tiếp tục hoàn thành bản thảo cuốn sách thứ hai còn dang dở. Việc đi du học, áp lực công việc hay quá trình đuổi theo những thứ không nằm trong tầm kiểm soát đã khiến tôi quên mất ước mơ đơn thuần từ bé của mình, đó là dự án sách dành cho thiếu nhi. Có lẽ đây là thời điểm thích hợp để quay trở về với chính mình, nuôi dưỡng những điều giản đơn và tìm lại bình an trong tâm hồn. Tôi đã suy nghĩ nghiêm túc hơn về việc bản thân mình có thể làm được gì cho ba mẹ và em trai trong tương lai, về dự án thiện nguyện cùng các em trong câu lạc bộ, nguyện vọng mà tôi muốn thực hiện trước tuổi 30, những nơi tôi muốn đặt chân đến trước khi kết hôn hay chiêm nghiệm sâu hơn về hạnh phúc, về cách làm sao để yêu thương một ai đó chẳng hạn.

MÌNH ĐÃ HỌC ĐƯỢC GÌ TỪ KHOẢNG THỜI GIAN CÁCH LY XÃ HỘI I Dreamie 5
Viết thật nhiều lá thư tay thể hiện tình cảm và lòng biết ơn đối với những người mình yêu thương, dù năm tháng có qua đi, những mối nhân duyên tươi đẹp trong đời, tình thân, tình người, tình bạn sẽ vẫn còn mãi trong tim.

Can đảm buông bỏ, can đảm quên đi

Khi quyết định đặt chân đến Singapore, tôi đã chấp nhận mình sẽ phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu. Những mối quan hệ, thú vui, sở thích, cơ hội và sự tiện nghi, an toàn, dễ chịu ở Việt Nam, tôi buộc phải bỏ lại sau lưng, dù thực tâm tôi không hề muốn chút nào. Tôi tin khi duyên đủ nhiều, yêu thương đủ chân thành, dù tôi có đi xa bao lâu nữa, những người trân quý tôi thật lòng sẽ luôn ở đấy, có một góc nhỏ trong tim dành cho tôi, và tôi cũng thế, luôn nghĩ về những kí ức vui vẻ trong quá khứ, yêu quý, cầu nguyện và biết ơn họ. Ngoại trừ tình yêu ra, tôi không đảm bảo, còn tôi nghĩ đối với tình thân, tình bạn, các mối quan hệ có sự kết nối sâu sắc về mặt linh hồn thì khoảng cách địa lý sẽ không bao giờ khiến người ta lãng quên, tách xa nhau thêm.

MÌNH ĐÃ HỌC ĐƯỢC GÌ TỪ KHOẢNG THỜI GIAN CÁCH LY XÃ HỘI I Dreamie 6
Đối với tình thân, tình bạn, các mối quan hệ có sự kết nối sâu sắc về mặt linh hồn thì khoảng cách địa lý sẽ không bao giờ khiến người ta lãng quên, tách xa nhau thêm.

Có rất nhiều người không hiểu sẽ nghĩ tôi ích kỉ, nộng cạn, phũ phàng, hời hợt, sính ngoại để chạy theo mộng tưởng, giá trị ảo ảnh, thiếu thực tế ở một nơi xa lạ, tôi cũng không muốn giải thích hay thanh minh, vì ngay đến cả tôi, còn không biết điều gì sẽ chờ đợi mình ở phía trước. Ở độ tuổi 24, không phải là cái tuổi quá trẻ trung chỉ để người ta trải nghiệm rồi sai lầm rồi vấp ngã rồi làm lại nữa. Hơn tất cả, tôi hiểu mình phải chịu trách nhiệm cho quyết định và lựa chọn của bản thân, dù kết quả có như thế nào, thì đều do mình chọn mà. Nhìn bên ngoài, đơn thuần là tôi đi học cao học, bước ra ngoài để học hỏi thêm nhiều thứ mới mẻ, một tấm bằng MBA quốc tế chỉ là cái cớ, không hơn không kém mà ngay từ đầu tôi biết mình sẽ không bao giờ dùng đến nó trong phần đời còn lại. Hơn ai hết, tôi hiểu bằng cấp chưa bao giờ là thước đo làm nên giá trị một con người, tài sản, địa vị, danh tiếng cũng thế, những thứ đó rất dễ biến thiên theo thời gian và không bền vững. Nhưng nó không đồng nghĩa ta nên khước từ hay ruồng bỏ nó, không, chúng có thể không làm nên giá trị của ta nhưng chúng quan trọng để tạo nên đòn bẩy giúp ta hiện thực hóa những điều tốt đẹp mình muốn. Thực tế, đây là thời điểm để tôi đi sâu hơn vào nội tâm bên trong chính mình, bắt đầu học lại những điều đơn giản nhất, tìm về với những thứ nguyên sơ nhất, thuần túy nhất, bình an nhất, tôi học làm người. Nó là cuộc hành trình nên diễn ra trong suốt quãng đời tôi có. Tôi hiểu nếu không bước đi trên con đường này, tôi vĩnh viễn sẽ hối tiếc về sau, tôi biết ơn vì đã đưa ra quyết định cho chính bản thân mình, chứ không phải vì bất cứ một ai khác. Bởi vì, có những thứ không dành cho mình hay mình chưa đủ tầm để có được, thì buông bỏ lại là một điều tốt. Nó không phải là trạng thái an phận thủ thừa, hèn yếu bỏ cuộc mà đơn thuần chỉ là ta chấp nhận đặt xuống một hòn đá nặng để tiếp tục tiến lên phía trước, bước đi trên con đường mình cần phải đi.

MÌNH ĐÃ HỌC ĐƯỢC GÌ TỪ KHOẢNG THỜI GIAN CÁCH LY XÃ HỘI I Dreamie 7
Có những thứ không dành cho mình hay mình chưa đủ tầm để có được, thì buông bỏ lại là một điều tốt. Nó không phải là trạng thái an phận thủ thừa, hèn yếu bỏ cuộc mà đơn thuần chỉ là ta chấp nhận đặt xuống một hòn đá nặng để tiếp tục tiến lên phía trước, bước đi trên con đường mình cần phải đi.

Biết ơn và thấu cảm

Hai tháng trời cả thế giới bỗng dừng lại vì Covid-19 khiến những người trong cuộc như chúng ta càng hiểu về tầm quan trọng của sức khỏe và thế chất hơn bao giờ hết. Những lời chúc tụng sức khỏe ta nghe nhan nhản mỗi dịp Tết đến xuân về hóa ra nó lại quan trọng thật đấy! Nhất là ở những thời khắc sinh tử, khi mà bạc tiền, quyền hành nhiều bao nhiêu cũng chưa chắc giải quyết được. Thời gian ở nhà tịnh dưỡng nghỉ ngơi, xoay xoay chỉ ngồi học, làm việc online vài tiếng mỗi ngày, sau đó quay qua nấu nướng, dọn dẹp linh tinh khiến tôi nhận ra khoảnh khắc bình an và vui vẻ luôn tồn tại ngay trong chính tâm hồn mình. Tôi biết ơn thất bại và lỗi lầm của bản thân đã đi qua trong quá khứ, những người làm tôi tổn thương, miệt thị, xúc phạm, coi thường tôi, tôi biết ơn những ai từng hơn một lần động viên, khích lệ, cho tôi thêm tia sáng niềm tin, hy vọng vào chính mình.

MÌNH ĐÃ HỌC ĐƯỢC GÌ TỪ KHOẢNG THỜI GIAN CÁCH LY XÃ HỘI I Dreamie 8
Nguyện sẽ không bao giờ làm điều tương tự như thế với những người yếu thế hơn mình. Không bao giờ làm tổn thương người khác, dù chỉ bằng một ánh mắt hay lời nói.

Đi qua nỗi tủi thân, tổn thương, đi qua sự áp bức, khó khăn, đi qua những dè bỉu, đớn hèn, khinh thường từ ngày hôm qua để tôi hiểu cảm giác ấy tồi tệ và đáng sợ đến nhường nào, nguyện sẽ không bao giờ làm điều tương tự như thế với những người yếu thế hơn mình. Không bao giờ làm tổn thương người khác, dù chỉ bằng một ánh mắt hay lời nói, nếu không ưa nhau, chấp nhận trong lòng quá lớn không thể cười nói hay bình thường được, xin hãy chỉ im lặng và rời đi. Cuộc đời là một hành trình dài, có lúc thăng hoa, đôi khi lại trầm lặng. Cõ lẽ, mùa dịch này là cơ hội để ta “sửa chữa” bài học cân bằng trong cuộc sống. Điều quan trọng là ta biết mình đang đứng ở đâu trên chặng đường này, sống hết lòng với mình yêu thương, thấu hiểu bản thân, kiên tâm với thứ mình lựa chọn, can đảm đối mặt với gian khó và quan trọng là bỏ lại quá khứ sau lưng, tiếp tục tiến lên phía trước.

 

From Dreamiie with love

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.