REVIEW SÁCH: “LỖI ERROR404” CỦA PLAAASTIC l Dreamie

Rốt cuộc thì chúng ta cần gì sau khi đọc hết một cuốn sách: bài học, trải nghiệm, cảm xúc hay chỉ đơn thuần là đọc, đọc cho hết, ngốn cho sạch rồi thôi. Cuốn sách về cuộc đời của một ai đó, không phải chúng ta, không giống chúng ta, không thuộc về bất cứ ai trong chúng ta . Về một cô gái trẻ ở độ tuổi 20 sở hữu vẻ ngoài lập dị trong mắt số đông, khác thường, nổi loạn, bốc đồng và bất quy tắc.

    "Tùy bạn, bạn bảo là không nghe nghiện trình bày cũng được, tôi không thể chịu nổi một cuộc sống có quá nhiều ước mơ mà không có lấy một giấc mơ"“Tùy bạn, bạn bảo là không nghe nghiện trình bày cũng được, tôi không thể chịu nổi một cuộc sống có quá nhiều ước mơ mà không có lấy một giấc mơ”

Đằng sau bức màn đen tối, rách nát, chắp vá, khó khôi phục lại trạng thái nguyên vẹn là nỗi ám ảnh vì trở thành nạn nhân của ấu dâm từ năm 9 tuổi, của một cuộc sống gia đình không hạnh phúc, dưới sự áp đặt hà khắc của mẹ, sự lạnh lùng vô cảm từ người cha ruột, là căn bệnh trầm cảm đày đọa như một vòng luẩn quẩn không lối ra, là chứng rối loạn ăn uống kéo dài từ tháng này qua năm nọ như hàng thiên niên kỉ. Nỗi buồn không nguyên cớ, trạng thái chán sống không lý do, những sang chấn tâm lý từ nhẹ đến nặng rồi tới mức đỉnh điểm không thể chống cự, càng không thể thỏa hiệp với hàng loạt thang đo ảo được cả xã hội mặc định, họ tin như thế là đúng, là tốt, là bắt buộc, là không thể thay thế. Họ phán xét, miệt thị, đánh giá, dán nhãn và nhấn chìm bất cứ ai không thuận mắt mình xuống đáy sâu, tới mức khiến người ta muốn chết đi, vì hoang mang không biết đúng sai được phân định ra sao, và cuộc sống của một ai đó có thực sự thuộc những người trong cuộc.

    "Dần dần tôi thấy được nguôi ngoai không phải vì được đá đấm, mà là vì trẹo vài thứ trên người làm cho cơ thể của tôi được duỗi ra."- Plaaastic. “Dần dần tôi thấy được nguôi ngoai không phải vì được đá đấm, mà là vì trẹo vài thứ trên người làm cho cơ thể của tôi được duỗi ra.”- Plaaastic.

Đấy, “Lỗi ERROR 404” không phải là một cuốn sách tích cực hay truyền cảm hứng sống lạc quan đến người trẻ, nếu theo như nhiều người nhận định thì nó cổ xúy và đồng cảm cho lối sống trụy lạc, nó khiến độc giả đắm chìm trong men rượu, chất kích thích, những cuộc bay quên tháng ngày lẫn không gian, nỗi buồn, sự đau đớn giằng xé khởi nguồn từ nội tâm nhân vật “tôi”, tư duy sống mòn, vết cắt của trải nghiệm tuổi trẻ, trạng thái bất cần vượt qua tất cả mọi chuẩn mực xã hội. Plaaastic chia sẻ rằng: “Tôi không thể viết một cuốn sách quá tối, khi mà tôi vẫn luôn khao khát ánh sáng”.

    "Người ta ngỡ ngàng về độ thật trong những trải nghiệm mà Plaaastic gồng mình trải qua. Còn tôi chỉ cảm thấy tận đáy sâu trong tiềm thức của bản thân dần được đồng điệu, khai phóng đến đỉnh điểm"- Dreamiie “Người ta ngỡ ngàng về độ thật trong những trải nghiệm mà Plaaastic gồng mình trải qua. Còn tôi chỉ cảm thấy tận đáy sâu trong tiềm thức của bản thân dần được đồng điệu, khai phóng đến đỉnh điểm”- Dreamiie

Nó không hề tô hồng hay lãng mạn hóa nỗi buồn, nó xoáy sâu vào quá trình vạch trần tâm lý con người, những thứ mà người ta muốn chôn vùi, muốn giấu nhẹm đi, những người trẻ tưởng chừng như mãi luẩn quẩn trong nếp nghĩ kiên cố của văn hóa truyền thống, của vô vàn câu giáo điều vô tri về cách sống theo mong muốn của kẻ khác, quên đi mình là ai và không có ý định muốn nhớ lại. Nhưng cũng chính vì những yếu tố bất logic, bất quy tắc, bất chuẩn mực lẫn bất cần như thế mà Dreamiie nhìn về “Lỗi” như một tác phẩm có giá trị thực sự, đáng được trân trọng và tôn vinh. Đúng vậy, vì nó quá thật, thật đến nghẹt thở, nghẹt thở tới độ muốn chết đi sống lại ngàn vạn lần nhưng rồi vẫn khao khát sống, khao khát ánh sáng và bình yên. Đó mới chính là cảm hứng sống, hành trình đi từ bóng tối ra ánh sáng, rũ bùn đứng dậy sáng lòa và kiêu hãnh. Vì hiện thực này quá khắc nghiệt và tàn nhẫn, cũng như việc loài người thật khó khăn trong việc thừa nhận mặt tối của chính mình và chấp nhận bản ngã vốn dĩ sinh ra đã là như thế.

    "Trầm cảm không cầm dao, chọc cho bạn một phát để bạn gục ra chét. "Thế thì quá dễ. Nó bắt bạn phải sống, để bạn chết từ từ, chết già chết khổ, sống để những người xung quanh hoan hô bạn vì bạn đã chọn cách chết chậm thay vì chết nhanh". “Trầm cảm không cầm dao, chọc cho bạn một phát để bạn gục ra chét. “Thế thì quá dễ. Nó bắt bạn phải sống, để bạn chết từ từ, chết già chết khổ, sống để những người xung quanh hoan hô bạn vì bạn đã chọn cách chết chậm thay vì chết nhanh”.

Lần đầu tiên follow instagram của một cô gái trẻ mà tất cả mọi thứ thuộc về cô ấy, là của cô ấy đối lập hoàn toàn với thế giới và với mong muốn của mình. Nhưng càng dấn sâu vào từng mảnh chuyện của Plaaastic kể, Dreamiie càng nhận ra rõ nét hơn, chân thật hơn về một bản thể riêng biệt, không lẫn lộn, không đồng hóa, không thương mại với bất cứ thứ gì trên đời, cứ như thể thế giới chỉ có mỗi mình cô ấy, và cô ấy cũng chẳng tha thiết hay mưu cầu gì từ cái thế giới này.

    "Thời gian đầu, ngu như nghiện, tôi có gì chơi nấy. Hít xăng, keo chó, thậm chí cả mấy chai kem xịt nướng bánh ga-tô. Bất kể cái gì cho tôi ngất được một lúc"- Plaaastic. “Thời gian đầu, ngu như nghiện, tôi có gì chơi nấy. Hít xăng, keo chó, thậm chí cả mấy chai kem xịt nướng bánh ga-tô. Bất kể cái gì cho tôi ngất được một lúc”- Plaaastic.

Bạn có thể sẽ không tin nhưng với Dreamiie thì nghị lực sống và vươn lên của Plaastic mới khiến chúng ta phải khâm phục, phục vì bạn ấy dám dũng cảm chấp nhận chính mình, đi tìm mình, trở thành mình một cách nguyên bản và độc lập, phục vì Plasstic dám thể hiện tất cả những điều đó ra trước thế giới, và vì tâm hồn nhạy cảm, tha thiếu yêu thương, tha thiết chia sẻ, dù không hề phô trương hay khuếch đại lòng tốt từ cô gái nhỏ bé. Cô ấy cứ rào trước đón sau mấy cái vụ “nghiện trình bày” hay thuật lại câu nói từ anh bạn thân Tuấn Jun : “Đời em đúng là phim hài dài tập” chứ nói thật là thấy nó vui, nó thật, nó đắng và nó ý nghĩa hơn bất cứ lời diễn ngôn trịnh trọng nào.

Giọng văn của Plaaastic thật, tỉnh và đôi đoạn hài không thể tả, ở đâu ra từng đó trải nghiệm, từng đó nỗi đau, từng đó chông chênh vô phương, từng đó biến cố liên tiếp ấp đến cuộc đời cô gái bé xíu đảo qua không biết bao nhiêu quốc gia. Bằng cách nào Plaaastic vượt qua, thật ra đời cô ấy chư bao giờ phải vượt qua bất cứ thử thách hay nỗi đau nào, ngoại trừ chính sinh mệnh và bản ngã của cô ấy. Cuộc sống thật trên mạng xã hội ảo, cuộc sống ảo qua dư chấn của đủ mọi loại thuốc kích thích, an thần lẫn điều trị tâm lý trên đời. Hào quang của mức độ nổi tiếng và phủ sóng trên mạng, mỗi cú click chạm vào là bao nhiêu nỗi đau được chọc thủng qua nhiều tầng nước mắt lẫn mồ hôi chảy dài. Dreamiie đi từ trạng thái ngạc nhiên, thấu hiểu rồi đồng cảm với Plaaastic và vỡ òa ra từ tự truyện này thật nhiều điều.

    Mỗi cú click chạm vào là bao nhiêu nỗi đau được chọc thủng qua nhiều tầng nước mắt lẫn những giọt mồ hôi chảy dài vì kiệt quệ, vì mất phương hướng.Mỗi cú click chạm vào là bao nhiêu nỗi đau được chọc thủng qua nhiều tầng nước mắt lẫn những giọt mồ hôi chảy dài vì kiệt quệ, vì mất phương hướng.

Bìa sách được thiết kế sang chảnh, nghệ thuật, rất tinh tế và ẩn chứa nhiều thông điệp đan xen, bố cục nội dung trình bày theo hình thức tự truyện thông thường, mạch cảm xúc đầy cung bậc lẫn dồn nén. Cuốn sách là một sự ám ảnh tột độ, không có một điểm đến nào, không có trật tự lẫn chuẩn mực, cái kết khiến người ta vơi đi nỗ lực muốn chết, muốn tự cào xé hay đày đọa mình. Lỗi ERROR404 khác lạ, chân thật, tàn nhẫn nhưng hài hước. Bởi vì, suy cho cùng nỗi buồn có khi vẫn sẽ là mãi mãi, và nỗi đau này thì không nhất thiết phải gắng sức gồng mình vượt qua. Cứ là như thế thôi! Vẫn ổn mà!

    "Tôi nhìn những tia sáng đầu buổi lạ lẫm, màu trời chuyển dần sang hồng, và lần đầu tiên từ rất lâu rồi, tôi muốn biết, thật sự muốn biết, xem thứ ánh sáng sắp lên này sẽ mang tới cho tôi điều gì!. “Tôi nhìn những tia sáng đầu buổi lạ lẫm, màu trời chuyển dần sang hồng, và lần đầu tiên từ rất lâu rồi, tôi muốn biết, thật sự muốn biết, xem thứ ánh sáng sắp lên này sẽ mang tới cho tôi điều gì!.
    "Tôi hi vọng được thoát khỏi cuộc sống quá chó của tôi, Bố mẹ tôi chỉ muốn thoát khỏi tôi một cách chung chung". “Tôi hi vọng được thoát khỏi cuộc sống quá chó của tôi, Bố mẹ tôi chỉ muốn thoát khỏi tôi một cách chung chung”.
    "Chúng tôi sai, chúng tôi hối, nhưng cho chúng tôi một đêm nữa thôi, một đêm nữa thôi, một đêm qua năm mới, lại một năm nữa, lại là một ngày mai trời sáng lên".“Chúng tôi sai, chúng tôi hối, nhưng cho chúng tôi một đêm nữa thôi, một đêm nữa thôi, một đêm qua năm mới, lại một năm nữa, lại là một ngày mai trời sáng lên”.

 

From Dreamiie with love

Leave a Reply

Your email address will not be published.