Nhật ký ngày thứ hai: Thói quen
Cô thức dậy vào lúc 9h sáng và thấy lòng mình uể oải đến cực độ, đầu ong ong xoay xoay, vài phút trước vẫn còn chưa thoát khỏi những giấc mơ chắp nối chập chờn. Tối qua, cô đã thức quá khuya chỉ để đọc hiểu rồi nghĩ ngợi về bản báo cáo tài chính của doanh nghiệp, nó chưa bao giờ là thứ khiến cô được bình yên.
Ngồi trên chiếc ghế sofa phủ nhung được những lớp nắng ngoài khung cửa tràn vào, nhâm nhi cốc chanh mật ong và vài lát bánh crepe kèm dâu thơm lừng, cô từng tự mãn mà nghĩ khi bản thân mình đã làm chủ cuộc đời này, thì không có bất cứ ai hay bất cứ điều gì có thể, có quyền được hối thúc, ngoại trừ chính cô ấy. Phòng tập yoga tầm giờ này vắng tới mức một trò một thầy cũng không khiến cô mấy làm bất ngờ. Cô thường đến tập vào khung giờ này, mỗi ngày, đã hai năm nay. Phải đấy! Cô luôn làm mọi việc khác thời điểm mà mọi người cùng làm, vì vậy cô luôn cô đơn nhưng việc đó lại khiến cô cảm thấy khá thoải mái.
Cô bắt đầu công việc của mình vào lúc hơn 11 giờ trưa, và dùng bữa tối vào lúc 4h chiều, cô không ăn trưa hay ăn tối thường xuyên, bữa sáng và bữa xế đối với cô ấy đã là quá đủ rồi. Hình như, cô sẽ ghé qua quán coffee ở một quận nào đó trong trung tâm thành phố gặp vài đối tác hay cộng sự của mình. Họ làm việc qua màn hình máy tính nhiều hơn gặp mặt. Có lẽ, cô cần dành một tiếng đồng hồ để xử lý vài rắc rối nho nhỏ ứ đọng quá lâu: mail trao đổi với nhân viên, trả lời vài đối tác tiềm năng, lên kế hoạch thay đổi chiến lược cho công việc của mình và dọn lại các file trong laptop lẫn điện thoại.
Chiều muộn của cô sẽ là khoảng thời gian dành cho gia đình. Đối với cô, ba mẹ và em trai là điều gì đó thiêng liêng hơn cả. Đúng thế! Cô là kiểu người có thể sống thiếu tình yêu, nhưng gia đình thì không. Đến một lúc nào đó, cô sẽ phải ra đi khỏi ngôi nhà này, có một tổ ấm mới của riêng mình và chấp nhận việc nhìn thấy họ với mật độ ít đi. Cô nghĩ việc sống với gia đình không làm mất đi khả năng tự lập và ra quyết định của mình. Dựa vào cái gì thì cái đó sẽ ngã đổ, chi bằng dựa vào chính mình và học cách yêu thương, giúp đỡ những người xung quanh.

Tối đến, cô chỉ ở trong nhà đọc sách hoặc chat chit với vài người bạn lâu rồi không gặp. Nghe vài bản nhạc của Vampire Weekend hay
Lana Del Rey có thể khiến cô ngủ ngon hơn. Dù trời có nắng ấm hay đổ mưa giông xối xả thì tâm trạng của cô vẫn sẽ chỉ như một đường thẳng tăm tắp, đôi khi có chút xê dịch, méo mó. Nụ cười là thứ miễn phí để khiến bản thân trở nên ngọt ngào và tích cực, và trong bất cứ chuyện gì cũng vậy, nước mắt đều rất đáng quý nên nhất định không thể dùng nó một cách tùy tiện. Người ta nhìn vào có thể cảm thấy cuộc sống của cô ấy khá nhàm chán khi một cô gái trẻ cứ lặp đi lặp lại những thói quen cũ rích đó trong suốt nhiều năm qua. Tôi được biết, thời điểm trước cô khá vội vã và hối hả nhưng giờ thì khác rồi, có lẽ vì cô đã chọn tự do và dựa vào được bản thân, không còn cảm giác muốn gom tất cả mọi thứ, cơ hội, tình cảm lẫn vật chất về phía mình và vô tình để nội tâm của bản thân biến tướng, trở nên nhạt nhẽo mà không hay biết.

Nhật ký ngày thứ ba: Cảm thức
Trong tiềm thức, cô vẫn muốn lưu giữ một phần chặng đời của mình ở những thành phố xa lạ, thậm chí là không có ai thân thích. Hàng vạn ô cửa kính nối đan bởi nhiều tòa thành cổ khổng lồ. Khi khép lại sẽ là một thế giới khác, không có ai hoặc tồn tại rất nhiều người trong đó. Cô gái tuổi 22 ấy sẽ là một thực thể vừa vô hình, lại vừa hữu hình, trong cơ số kẻ mơ mộng tỉnh táo nhất hành tinh này và không bao giờ cho phép bản thân chạm đến những áng mây trôi qua khung cửa, mặc cho sự khao khát nhìn ngắm ấy khiến nhiều tâm hồn si mê. Cô không o ép chính mình trong khuôn nhìn của kẻ khác, hoàn toàn xa lạ, cô không cố tỏ ra mình nổi bật trong tấm váy xúng xính thời son trẻ đã quá tuổi để vận, cô có thể nhìn theo bóng người đàn ông trầm mặc, cao khỏe vội bước qua rồi hòa lẫn giữa đám đông, qua cặp kính đen huyền bí. Tất cả đều khiến cô, bằng một cách nào đó, trở nên vừa kiêu hãnh, lại vừa nép mình, vừa can trường, lại vừa có chút sợ hãi, như một loại tự kỉ ám thị vậy, vấp phải rãnh dốc có lửa một lần rồi là lập tức phòng ngự trước những chiếc rãnh mang hình thái tương tự. Hung thủ tạo ra của sự cô đơn, và cũng là nạn nhân chịu đựng trạng thái cô độc. Tự phơi bày mình, giữa những người lạ, hóa ra lại là điều dễ dàng và thoải mái hơn cả…

Nhật ký ngày thứ 4: Độc bước
Hơn ai hết, cô là người hiểu những người trẻ tuổi trong thành phố này đang phải trải qua những tháng ngày học hành và trải nghiệm không ngừng nghỉ, những thời khắc mà sự phấn đấu và vượt lên giới hạn bản thân trở thành sinh mệnh. Những giờ phút tích tắc của chiếc đồng hồ xoay vòng trong tâm trí, mà chỉ cần chậm chân một chút thôi, cơ hội đổi thay sẽ vĩnh viễn không tới lượt.
Họ- có cô trong số đó, luôn tự buộc mình phải học cách cô đơn ngay trong lòng thành phố lấp lánh ánh đèn này, tập quen với những đối chọi đắng cay giữa cuộc đời, làm mọi thứ một mình, độc bước trên muôn vàn ngã rẽ, lấp lửng giữa biết bao sự lựa chọn trắng đen đã hóa lẫn lộn. Đó là cách mà họ tự ám thị cho sự trưởng thành của bản thân, là phải tự bước, tự lực đoạt lấy thứ mình muốn, chỉ có như vậy mới có thể tạo nên đại cuộc.

Khi trưởng thành, những người trẻ năm ấy, và cô của nhiều năm sau này mới vội vàng nhận ra rằng những mẩu chuyện ngôn tình ngớ ngẩn ấy hoàn toàn không có thực, mà nếu có tồn tại cũng không tới phiên mình. Đời này, còn có nhiều thứ đáng để người ta phải loay hoay trăn trở, phải chăm chỉ nỗ lực, nhiều hơn là giấc mộng về một tình yêu đẹp.
Cô đơn giữa biển người xa lạ không đáng sợ bằng nỗi cô đơn trong một vòng ôm nửa vời chưa bao giờ trọn vẹn. Cô đơn trên chặng đường dài chông gai phía trước không đáng lo bằng nỗi cô đơn bên cạnh một người đồng hành không thể mang lại cho ta cảm giác an tâm. Cuộc đời vốn dĩ là thế giới của những kẻ cô đơn, mưu cầu hạnh phúc, khát khao yêu thương, họ tìm đến nhau, kết nối và thử thách, hội ngộ rồi chia ly, vĩnh biệt hay gặp lại. Những vòng tròn đầy đặn hay méo mó, liền mạch hay dở dang, cứ thế tiếp diễn, cứ thế tuần hoàn trong một nhân gian lắm những hỉ nộ ái ố, những kẻ chân thành, những trái tim dại khờ và cả những bộ óc đầy toan tính thiệt hơn.

Nhật ký ngày thứ 5: Chịu đựng hay tận hưởng
Bạn tin không? Có những lúc rơi vào trạng thái tuyệt vọng, khi mà quay lưng lại cũng chỉ còn chính mình, có sự thất bại, sự rời bỏ và cả những đớn hèn của một góc năng lực chưa kịp hoàn thiện, tới mức không thể chịu đựng nổi đến nửa vết cứa rạch nhẹ giữa sóng đời khắc nghiệt, cô gái trẻ tuổi năm ấy đã tự ôm lấy chính mình, tự xoa dịu lên những nỗi buồn của bản thân, nâng niu những cú vấp như một khoản học phí đáng bỏ ra để trưởng thành, an ủi mình, động viên mình, tự truyền cảm hứng cho chính mình.
Cô đơn giữa thành phố sáng đèn, cô đơn trong góc tối hiu quạnh, cô đơn với bộn bề công việc, cô đơn khi trăn trở sau muôn vạn ý nghĩa. Cô đơn mỗi lần độc bước trở về chốn cũ, cô đơn bên cạnh một người thương đã cùng đi qua nhiều năm tháng. Đúng vậy, cô đơn là cảm xúc, cô đơn không phải là trạng thái chỉ được định đoạt bằng một cái tên. Tạm bợ, vất vưởng…
Cô đơn là đặc ân, còn cô độc lại là bất hạnh, tận hưởng khoảnh khắc khi được ở một mình hoàn toàn khác với sự đọa đày, chịu đựng khi phải vô phương chờ đợi một ai đó, mà không dám chắc khi trở về, tâm họ có hòan toàn hướng về phía mình hay không. Cô hiểu cuộc sống này cần lý trí cầm cương nhưng lại tha thiết mong con tim dẫn lối. Sống một mình vẫn ổn, tức là lúc cuộc đời cô đã sẵn sàng đón nhận bước chân của một ai đó hiện diện, khi được đối diện với chính mình theo cách thành thật, cô mới có thể soi chiếu tâm hồn của bản thân trên vai kẻ khác, theo hướng nhìn toàn vẹn và vị tha nhất. Hãy cứ bình thản đứng ở đó, chẳng nhất thiết phải gồng sức kiếm tìm, chuyện nhân duyên tốt lành sẽ dành cho những ai hiểu thấu được lòng mình và kiên nhẫn chịu lạnh trong sương gió.

Nhật ký ngày thứ sáu: Phép cộng
Khi không thể tìm được cho riêng mình một vòng ôm đủ sâu, đủ ấm giữa thành phố chất đầy mười mấy triệu dân này, nhiều người sẽ chọn cách độc bước riêng lẻ trên những nẻo đường của tiếp nối vô vàn con phố không thể nhớ nổi tên. Có những tâm hồn không thể yêu nhiều người, càng không muốn để bản thân phải chấp niệm yêu đi yêu lại một người quá nhiều lần. Phải chăng họ nghĩ điều đó vĩnh viễn là tội lỗi không thể dung thứ đối với người đến sau, triền miên nhiều tháng năm trôi qua, họ đã nỗ lực quên đi người cũ một cách triệt để, đến mức gắng sức xóa sạch hình ảnh của đối phương trong kí ức. Nhiều năm trước, cô ấy từng nghĩ mình là một điển hình cho nỗi ám ảnh về việc phải rũ bỏ đi mọi thứ tồi tệ từng diễn ra trong quá khứ, cô lao đầu vào công việc không kể thời gian, cô lấp kín lịch trình bằng những buổi hẹn, những cuộc họp hay thảo luận, bằng các buổi tập yoga, gym rồi boxing đến kiệt sức trong phòng tập, bằng vài chuyến chạy trốn thật xa thành phố hay bằng nhiều cơ hội kiếm tiền khác ngoài chuyên môn. Cứ thể như cô đang cố sống, cố chạy xa khỏi ngày hôm qua để làm cho đoạn đời trở về sau của chính mình an toàn hơn, bình yên hơn.
Khi một mình, cô vẫn có thể tự thân giải quyết hầu như mọi vấn đề, thì liệu việc có một ai khác hiện diện vào cuộc sống thực tại của cô ấy chẳng phải sẽ rất thừa thãi sao? Hà cớ gì phải nhắm mắt tự làm cho bản thân phép cộng mà ngay đến chính mình còn không chắc nó có thực sự cần thiết hay không? Phép cộng ấy liệu có thể thấu hiểu, cảm thông, chịu đựng và bao dung với cô không? Phép cộng ấy sẽ khiến cô tốt hơn ngày hôm qua, khỏe khoắn hơn cô của trước đây, cho cô cảm thấy mình sống ý nghĩa hơn, khỏe khoắn hơn, có giá trị hơn chăng?

Trong khi cô lựa chọn sự cô đơn như một trạng thái phù hợp và thoải mái với chính mình ở thời điểm hiện tại thì ở ngoài kia, nhiều người đã nhiệt thành hối thúc cô nên tìm kiếm một bờ vai khác để dựa vào. Cô cảm giác như đang sống trong bầu không gian ngập tràn lời khuyên không dành cho mình. Nó khiến cô ngột ngạt và chực nghĩ có khi nào mình sai, cô đã để mình tận hưởng quá lâu trong nỗi cô đơn, đã tự biến bản thân trở thành con nghiện của trạng thái xin được ở yên một mình. Hay cô không đủ cơ hội để nhận lấy niềm hạnh phúc mà thế gian vẫn thường ca tụng, liệu cô còn xứng đáng có được?
Hàng ngày, cô lướt qua những con phố tấp nập người qua kẻ lại, sống giữa một cuộc đời mà ai cũng có cặp có đôi như một lẽ hiển nhiên. Lững khững nhìn lại ánh mắt mà nỗi cô đơn ném vào mình, thực lòng cô chưa bao giờ cảm thấy tủi thân hay cần lấp đầy bởi tình yêu của một ai đó. Thực lòng, là có đấy, nhưng chỉ như một cơn gió thu tựa hồ thoảng qua…
Nhật ký ngày thứ bảy: Những cái ôm
Cô gái năm ấy, trong vắt như những ngày thiên thu êm ả, đã sống mãn nguyện và trọn đầy trong nỗi cô đơn của chính mình, có thể sẽ chỉ đến một thời điểm nào đó thôi, hoặc là vĩnh viễn, cô không đủ năng lực để đoán biết trước được. Trong khoảng không ấy, giữa những lằn ranh đó, cô học được cách kết nối với những người lạ, trân trọng hơn các mối quan hệ hiện tại giữa một mạng lưới được thanh lọc sạch sẽ và vô vàn những cơ duyên đáng để hơn một lần khắc ghi trong đời.
Cô đã từng ôm rất nhiều người trong đời. Những cái ôm tràn đầy yêu thương, những cái ôm đã làm ấm lòng cô sau bao trận mưa lạnh xối xả như trút nước. Cái ôm xã giao, cái ôm tình thân, cái ôm tạm biệt, cái ôm gặp lại, cái ôm của những mối quan hệ cần được củng cố, cái ôm động viên sau những nỗ lực chăm chỉ, cái ôm để lưu giữ một gương mặt, một cái tên mãi mãi trong lòng nhau. Mỗi lúc như thế, cô không còn cảm thấy một mình nữa, nỗi cô đơn ghìm chặt cắm rễ bấy lâu trong tâm thức đã chuyển hóa thành những dòng năng lượng ngọt ngào, tích cực. Tim cô vững vàng thêm vạn phần sau những phút giây cần mẫn góp nhặt sự vui, cần mẫn thương yêu và chia sẻ như một người thợ. Miệt mài ôm, miệt mài sống, miệt mài tận hiến và tận hưởng… Như thế!
Cô đã luôn tự ôm lấy chính mình băng qua những cơn bão từng hòng quật ngã bản lĩnh non trẻ, cô đã chủ động đi ôm những con người, những tâm hồn xứng đáng để có thể tận hưởng nhiều hơn thời khắc của sự trưởng thành trong nỗi cô đơn xinh đẹp… xinh đẹp như một cơn gió mùa hè.
Rồi sẽ được bao lâu?

Nhật ký ngày chủ nhật: Tùy duyên
Cô cứ mãi ngụy biện về sự cô đơn của chính mình, cô cứ mãi vùng vẫy trong cảm giác được toàn quyền kiểm soát cả sinh mệnh của bản thân. Tôi tự hỏi đã bao giờ cô cảm thấy nhàm chán với chính mình và với cuộc sống mình đang có, khi không có ai bên cạnh dõi theo. Ngần ấy năm tháng trôi đi, đằng đẵng như vài nhịp chớp mi chạy thoăn thoắt qua tuổi trẻ, để rồi ngẫm lại trong những loay hoay được mất của giấc mộng thanh xuân. Người con gái bé nhỏ ấy sẽ đi về đâu, khi không tồn tại bên mình một kẻ chung bước, một người bạn đồng hành đúng nghĩa, liệu có chắc cô sẽ được vui mãi, yên mãi trên đoạn đường duy độc bước chân cô thôi. Tôi thực lòng không dám chắc về câu trả lời, cô chỉ mỉm cười và nói: “Chỉ tại vạn sự tùy duyên, mưu cầu vô ích, nếu cứ hoài để bản thân rơi vào trạng thái không biết đúng sai, không rõ phương hướng trong một mối quan hệ, liệu có phải là cách tốt?”.

Ngẫm lại thì mình cũng chẳng mạnh mẽ hơn ai, mỗi người có một cuộc đời riêng, một câu chuyện khác, và một nỗi buồn nào đó chẳng thể cất lời. Mỗi chúng ta có những khung thời gian khác nhau, đối phương đến sớm hay đến đến muộn suy cho cùng cũng chỉ là khái niệm thời điểm. Gặp đúng người thì vui thay, sai thời điểm vẫn hoàn vô nghĩa. Tình duyên là thứ vốn không nên mong cầu, yêu thương là chuyện vốn không cần sắp đặt trước sau. Rồi sẽ đến một ngày, người cần đến sẽ xuất hiện thôi. Nỗi cô đơn năm ấy chỉ như một kỉ vật trang sức xinh đẹp cất trong ngăn kéo cũ kĩ, khi cần, sẽ vẫn lấy ra dùng thôi, không phí, không thừa, không phiền chán lắm đâu.
Vậy nên,
Xin hãy để họ- những người như cô ấy được phép sống với cuộc đời của mình một cách bình thản nhất, xin đừng bắt họ phải tiếp nhận những câu chuyện, những sự kiện, những con người mới khi chúng tôi chưa thực sự sẵn sàng. Cô đơn từng giúp cô gan góc hơn, trưởng thành hơn trong gian khó, cô sẽ tự khắc biết mình nên rời xa nó vào lúc nào là phù hợp, chúng ta ai rồi cũng xứng đáng được hạnh phúc, dù là sớm tinh hay quá đỗi muộn màng, dù theo cách này hay bằng cách khác.
Chúc bạn may mắn
From Dreamiie with love