BƯỚC ĐẦU LỐI SỐNG TỐI GIẢN MANG LẠI I Dreamie

Chủ nghĩa tối giản- có lẽ vài bạn đã từng nghe qua, hay thậm chí là nhuần nhuyễn, thuần thục về khái niệm này. Sẽ rất thừa nếu chúng ta cứ mãi lặp đi lặp lại những điều mà ai ai cũng biết, giương cao khẩu hiểu về một lối sống tiết kiệm, không bị kiểm soát, chi phối hay ám ảnh vật chất. Chúng ta sẽ sống trong những chiếc hộp vuông vức trống rỗng, sạch sẽ, nơi đồ đạc không phải là thứ yếu và con người sẽ có thêm nhiều khoảng không hơn để khám phá sức mạnh nội tại bên trong chính mình.

Dành cho những bạn chưa biết thì tối giản đồng nghĩa với việc cắt giảm, tiết chế đi những thứ không cần thiết để tạo ra một cấu trúc đơn giản và truyền tải rõ ràng hơn thông điệp, bản sắc, tâm hồn của một ai đó, trong chúng ta, xung quanh chúng ta. Những năm trở lại đây, tối giản trở thành làn sóng thu hút rất nhiều người mộ đạo trong lãnh địa thời trang, nội thất, kiến trúc và trở thành phong cách sống được đón nhận mạnh mẽ. Có lẽ bởi tính đặc trưng, riêng biệt và quan trọng là không tốn kém của nó.

BƯỚC ĐẦU LỐI SỐNG TỐI GIẢN MANG LẠI I Dreamie 1
Chúng ta sẽ sống trong những chiếc hộp vuông vức trống rỗng, sạch sẽ, nơi đồ đạc không phải là thứ yếu và con người sẽ có thêm nhiều khoảng không hơn để khám phá sức mạnh nội tại bên trong chính mình.

Tôi không phải là người sống theo chủ nghĩa tối giản thuần túy, ngược lại, thời điểm trước đây, tôi bị kéo vào nhóm người tôn sùng chủ nghĩa vật chất nhiều hơn. Tôi hạnh phúc với những thứ vật chất mình sở hữu ở vài thời điểm không cố định nhưng tôi chưa bao giờ hạnh phúc về chính mình, với những giá trị nguyên bản thuộc về mình, một cách độc lập. Cảm giác muốn có thêm, muốn có nhiều hơn nữa luôn thôi thúc tôi, khiến tôi ám ảnh ngay cả trong giấc ngủ, sờ vào chất liệu lụa mịn xốp của chiếc đầm công chúa đính 8000 viên ngọc lưu lấp lánh khiến tôi cảm thấy lâng lâng khó tả. Loại trạng thái như kiểu bị phê thuốc ngay trong lần đầu tiên được sở hữu, và sẽ hoàn toàn biến mất sau khi tôi mặc nó trong một sự kiện nào đó, giặt giũ rồi cất vào xó tủ. Kể từ khoảnh khắc ấy, chiếc váy tôi hằng ước ao có bằng được mỗi khi nhìn qua tấm kính cửa tiệm bấy lâu sẽ trở thành món đồ cũ không chút tiếc nuối. Váy vóc, quần áo, phụ kiện chất thành núi, vài chiếc đồng hồ đính chữ hào nhoáng của một hãng danh tiếng nào đó, đôi giày gót nhọn đế đỏ lấp lánh nhưng chỉ sau vài lần diện nó nghiễm nhiên nằm gọn trong nhà kho. Tôi vẫn nghiện mua, mua thêm nhiều, thật nhiều hơn nữa, những món đồ vô thưởng vô phạt mà có khi cả đời này tôi sẽ chẳng bao giờ dùng đến.

    BƯỚC ĐẦU LỐI SỐNG TỐI GIẢN MANG LẠI I Dreamie 2Cảm giác muốn có thêm, muốn có nhiều hơn nữa luôn thôi thúc tôi, khiến tôi ám ảnh ngay cả trong giấc ngủ, sờ vào chất liệu lụa mịn xốp của chiếc đầm công chúa đính 8000 viên ngọc lưu lấp lánh khiến tôi cảm thấy lâng lâng khó tả.

Sống giữa một xã hội mà ai cũng đánh giá, nhìn nhận giá trị cuả nhau qua vẻ bề ngoài, qua những thứ vật chất phù phiếm mà người nào đó sở hữu. Tôi cũng vậy, từng là một đứa con gái mười chín, đôi mươi cuốn theo những lời mời gọi, phỉnh nộ là mua cái này, sở hữu cái kia, trải nghiệm thêm cái nọ sẽ trở nên xinh đẹp hơn, thanh lịch hơn, thông minh hơn, mà quên mất thực chất, giá trị của mình đắt giá bao nhiêu đâu mà đòi hỏi lắm thế. Phụ nữ có rất nhiều lý do để mua sắm, thật tình thì lý do nào nghe cũng có vẻ chính đáng cả. Tôi luôn cảm thấy đơn độc sau những trận mua sắm hùng hục và vội vã như vũ bão, tôi cảm thấy tự ti và kém cỏi trước đám đông nhộn nhịp mặc dù chiếc váy tôi đang diện có giá không hề rẻ, đôi giày tôi đang mang là loại mới nhất của Dior. Nhưng…tôi vẫn không hề hạnh phúc, dù chỉ là một chút gợn, giống như một con thiêu thân lao vào lửa, chẳng biết đến bao giờ mới thôi điên cuồng hỗn tạp, chẳng biết đến khi nào mới thôi thoát khỏi những ham muốn đua tranh thứ vốn chẳng thuộc về mình, chẳng dành cho mình.Trước đây, mua sắm là cuộc sống của tôi, nếu tôi không mua sắm, tôi sẽ chết. Cái chết đầy rẫy tiếc nuối vì tôi vẫn chưa kịp xếp hàng để mua cho trọn chiếc áo khoác da phối ren bản rộng và bộ kit trang điểm của thương hiệu mà tôi yêu thích trong ngày Black Friday vừa qua. Tôi sẽ cấu xé, giành giật với những người giống như tôi và lao vào đống đồ đại hạ giá như những con quạ ốm đói nhiều ngày. Hít hà đống túi xốp, hộp giấy và mùi đồ mới khiến tôi dễ chịu hơn, nhẹ nhõm hơn, thoải mái hơn, giống y như trạng thái của các bạn nam nghiện game, nghiện nhậu, nghiện sex, nghiện thuốc, nói chung là nghiện bất cứ cái gì trên đời…vậy. Rồi tầm vài giờ đồng hồ sau đó, nhìn lại đống hóa đơn và một loạt tin nhắn trừ tiền từ thẻ visa card nhảy liên tục trên điện thoại, tôi chỉ muốn mình được quay trở lại khoảnh khắc điên loạn bản năng ấy để thay đổi tình hình, hoặc ít nhất là tôi sẽ ngốn sạch hết đống hóa đơn dài hàng cây số kia vào trong miệng, nuốt trọn vào bụng cho đến khi tiêu hóa sạch sẽ hết mới thôi!

    BƯỚC ĐẦU LỐI SỐNG TỐI GIẢN MANG LẠI I Dreamie 3Cái chết đầy rẫy tiếc nuối vì tôi vẫn chưa kịp xếp hàng để mua cho trọn chiếc áo khoác da phối ren bản rộng và bộ kit trang điểm của thương hiệu mà tôi yêu thích trong ngày Black Friday vừa qua. Tôi sẽ cấu xé, giành giật với những người giống như tôi và lao vào đống đồ đại hạ giá như những con quạ ốm đói nhiều ngày.

Người ta nhìn vào tôi, hình ảnh của một quý cô phù phiếm, thành đạt, luôn có nhiều kế hoạch trong đầu, nguyên tắc đến từng hạng mục và chắc chắn rồi… bận rộn, bận rộn và bận rộn. Trong cuộc sống mà hình như nhiều người mơ ước ấy, vì cảm giác như nó hữu ích cho đời và khiến chủ nhân của nó trở nên có giá trị hơn. Tôi còn chẳng có thời gian ngoái đầu cười mỉm một cái với anh bạn cùng bàn năm cấp 3 với mình, đi du học bên này vừa vô tình chạm mặt ở quán coffee gần văn phòng. Tôi còn chẳng có thời gian để đưa cộng sự mình đi ăn tối mà chỉ nói chuyện cuộc sống, sở thích và những khát khao tự sâu thẳm bên trong họ, ngoại trừ công việc, cả đời chỉ quanh quẩn bên cái kì hạn, chỉ tiêu, doanh số, KPI rượt đuổi nhau như những áng mây vần vũ ngoài tấm cửa kiếng tòa cao ốc. Tôi sống vội để kịp làm cho xong cái này, tôi hối hả để nhanh chóng đạt được mục tiêu kia, tôi là nô lệ của đồng tiền, của những gạch đầu dòng phải đạt được và tấm áo danh xưng mà tôi muốn mình thuộc về, muốn mọi người nhìn vào, vỗ tay, hả hê, ngưỡng vọng.

Nhưng…

Mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn kể từ khi biến cố trong gia đình tôi xảy ra. Tôi mất hết tất cả, từng thứ từng thứ một lũ lượt ra đi, tôi chẳng còn gì ngoài sự chênh vênh, chới với về một thời đủ đầy vàng son trong quá khứ. Tôi nhận ra mình chẳng có gì, ngoài mớ lòng tin huyễn hoặc về những món vật chất mình sở hữu. Bất lực nhìn mình trong gương, tôi mới thấy bản thân kiệt quệ, tệ hại và rỗng tuếch đến nhường nào. Cuộc sống của tôi cũng đảo ngược hoàn toàn từ đó.

Tôi điểm mặt đặt tên, từng thứ một, từng người một, từng việc một, thực sự quan trọng và có ảnh hưởng tích cực đối với tôi. Bài học về nguyên lý 80/20 khiến tôi nhận ra nhiều vấn đề, nhiều khía cạnh trong cuộc sống. Bắt đầu bằng việc cân nhắc, loại bỏ, và trân trọng, bằng việc thay đổi tư duy chú trọng vào điểm cốt lõi thay vì những thứ dư thừa, cảm tính, nhất thời, bằng trạng thái tập trung vào hiện tại, thay vì lo lắng về tương lai hay nghĩ ngợi, dằn vặt quá lâu về quá khứ.Tôi chỉ sống… ở trong khoảnh khắc này, tại giây phút này, mà thôi! Tôi chẳng biết gì, chẳng có gì và cũng chẳng để mình lo lắng về bất cứ điều gì. Sự an tại trong tâm trí kéo tôi ra khỏi những hối thúc của việc làm gì đó đi, chạy đi, sở hữu thêm đi, tôi chỉ ngồi ở đó, và chỉ ngồi ở đó, bất động quan sát thế sự xoay vần, dòng đời chảy trôi. Các giác quan trong tôi từ đó mà phát huy tối đa công năng của sự tỉnh thức, thụ hưởng, hành trình trở về số 0 đối với một người khao khát vật chất tột đỉnh như tôi mà nói thật quá sức gian khổ. Chẳng ai bắt ép, chẳng điều gì đủ lớn lao để thôi thúc tôi ngoài câu hỏi: Tôi- thực sự là ai?

    BƯỚC ĐẦU LỐI SỐNG TỐI GIẢN MANG LẠI I Dreamie 4Mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn kể từ khi biến cố trong gia đình tôi xảy ra. Tôi mất hết tất cả, từng thứ từng thứ một lũ lượt ra đi, tôi chẳng còn gì ngoài sự chênh vênh, chới với về một thời đủ đầy vàng son trong quá khứ.

Chỉ khi nào bạn thực sự biết mình là ai, mình muốn gì, mình cần gì thì những thứ vụn vặt, thừa thãi, không quan trọng, không hữu dụng mới dần dần hiện rõ. Sẽ khác hoàn toàn với làn mây mờ ảo, không có điểm đầu, không tồn tại điểm cuối của những mông lung, mơ hồ, vô định, mất phương hướng. Tư duy sống tối giản là lối thoát duy nhất của tôi ở những thời điểm cùng cực nhất, gian khổ nhất, tưởng chừng như rơi xuống đáy vực chẳng thể nào cứu vãn. Đi tìm chính mình là một con đường không hề bằng phẳng, moị sự hiển nhiên lúc nào cũng phải đúc kết qua quá trình hành động, hành động không ngừng nghỉ… và tôi nghĩ đã đến lúc mình nên cất bước lên rồi.

Tôi đã thanh lý hết sáu cái tủ quần áo chất đống trong nhà kho, đã xóa hàng loạt cái tên chẳng bao giờ tương tác trong danh bạ điện thoại, và cả trên mạng xã hội nữa. Tôi đã giảm bớt tối đa những ham muốn vật chất, những mong đợi cần phải đạt được ở thì tương lai. Tôi tập tha thứ cho những lỗi lầm xấu xí, trẻ con, bốc đồng của mình, tôi không còn tự dằn vặt bản thân bởi những chuyện mình chưa đủ giỏi, chưa đủ tốt, hay những câu giá như lúc này, mình… thì có phải… hơn không. Tôi giải phóng bản thân ra khỏi công việc và sự bận rộn. Tôi tập nói không với những người tôi không muốn, những thứ tôi không thực sự cần, những điều mà tôi biết nó chẳng dành cho tôi. Buông bỏ cũng là một loại nỗ lực, tôi nghĩ nếu nhận thức của tôi không thay đổi thì có lẽ, cho dù nhiều năm trở sau, tôi sẽ chẳng thể nào tàn nhẫn vứt đi những món đồ giá trị và ngỡ như quan trọng đối với mình đến thế.

    BƯỚC ĐẦU LỐI SỐNG TỐI GIẢN MANG LẠI I Dreamie 5Tôi giải phóng bản thân ra khỏi công việc và sự bận rộn. Tôi tập nói không với những người tôi không muốn, những thứ tôi không thực sự cần, những điều mà tôi biết nó chẳng dành cho tôi.

Tôi bắt đầu thiền định, một cách nhẹ nhàng theo khả năng vốn dĩ tôi có được. 5-10 phút thôi, không quá lâu để khiến cho mình chóng vội nản. Để tâm đến tiếng nói trong lòng mình, đến vạn vật xung quanh, cả tiếng nước chảy réo rắt có thể khiến tôi được trở về với trạng thái thư giãn tức thời, cả thời khắc đượcsống trong bầu không khí ngập tràn cờ hoa, được hòa vào màn cổ vũ reo hò bất tận sau chiến thắng của U23 Việt Nam. Hay như em bé mè nheo đòi mẹ mua quà bánh giữa đường cũng khiến tôi quay đầu lại và mỉm cười thật xinh với em, nụ cười tự nhiên rất con người ấy, tiếng khóc lóc ăn vạ bỗng tắt lịm giữa ban trưa nắng gắt…

Đó là lúc, tôi kết nối được với thế giới này. Và đó là khi, tôi biết được mình thật giàu có.

Chúc bạn may mắn!

From Dreamiie with love

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *