Hạnh phúc từ trong tâm:
Hạnh phúc, đôi khi là:
Nhận ra mình được thưởng thức một tách cà phê thơm lành giữa phố thị ồn ã, khiến cho tâm thanh và lòng nhẹ như chiếc lông vũ đang bay bay. Dư vị đậm đà trên đầu lưỡi, lưu giữ lại đến nhiều khoảnh khắc về sau, vẫn thấy ấm áp tự tâm trí đến xúc cảm quá đỗi.
Là chọn được vài món đồ xinh xinh hợp ý mình, chưng ở đâu cũng thấy ưng, hóa ra sắp xếp lại cuộc sống của mình, những thứ xung quanh mình lại là một môn nghệ thuật đòi hỏi nhiều sự nỗ lực lẫn tinh tế quá mức. Đúng là khi tìm được vật liệu tốt để kiến tạo lại thế giới cho riêng mình, giống như một loại phước lành hiếm gặp, đáng để trân quý, đáng để nâng niu.’

Cũng có khi là tìm thấy một cuốn sách hợp tâm ý bản thân, khiến mình phần nào thấu cảm được mình, thấu cảm được đời, những điều sâu thẳm mà nếu đánh động được đến ý thức thì thật là hữu dụng. Đời sống thanh nhàn chẳng phải là cố gắng lấp đầy những khoảng trống ráo hoảnh bằng thật nhiều, thật nhiều vật chất, mà là bằng những trải nghiệm thú vị…khó đến lại với mình lần thứ hai.
Ví như buổi sáng hôm nay, khi chuyện thức dậy lúc tinh mơ còn là điều gì đó quá xa xỉ, mọi thứ an lành bỗng ập vào tầm mắt, tự dưng lại thấy có phép đối sánh thần thông lạ kì mỗi khi chiêm nghiệm nó. Tách trà cam thảo thơm lừng dùng kèm với gừng sấy, chiếc chuông xoay giúp trị liệu tâm trí an ổn và cuốn sách nho nhỏ về đám mây biết khóc nơi đầu giường. Khi công việc lo toan gác qua một bên thì cuộc đời này ắt là của mình rồi.

Sống khó thật đấy, càng dài lâu thì càng vất vả, càng bận rộn thì càng vô phương. Ấy thế mà chịu dừng lại một chút, mới thấu rõ được tấm áo hạnh phúc mang tên mình, nó tròn méo đến nhường nào, để rồi hỏi và bước tiếp. Tĩnh tại sẽ là liều thảo dược chữa lành những vết nứt hoang mang nơi tâm hồn, để rồi chẳng điều gì có thể khiến ta sợ hãi giữa sóng đời không ngừng biến chuyển.
Hạnh phúc khi được cho đi:
Ba mẹ tôi đều là những con người nhân hậu, cả cuộc đời họ sống vì người khác hơn là sống cho chính mình. Tôi theo họ đi làm thiện nguyện và giúp đỡ người có hoàn cảnh khốn khó từ khi còn rất nhỏ. Tôi quan sát và còn nhớ rất rõ cách mẹ tôi công tác dân vận để quyên góp từng thùng quần áo cũ cho đồng bào miền Trung, cách ba tôi đối xử với những người yếu thế xung quanh một cách bao dung và vị tha. Tôi cũng thấy quả ngọt mà ba mẹ tôi có được như ngày hôm nay nhờ vào sự thanh thản trong tâm hồn, biết sẻ chia, biết cho đi mà chưa một lần toan tính thiệt hơn về phía mình. Mầm cây thiện lành mỗi ngày lại lớn lên trong tôi một chút, khi bước ra xã hội, khi buộc phải chạm vào những đắng cay lọc lừa giữa cuộc đời để trưởng thành, để lớn lên, tôi vẫn chưa bao giờ mất đi hy vọng, mất đi niềm tin vào cuộc sống.

Tôi được gặp lại chính mình trong một khoá tu mùa hè tình nguyện được tổ chức ở ngôi chùa nhỏ ở Vĩnh Long, đó là những ngày rất vui, rất hiền, rất thương mến. Nó mang đến cho tôi nhiều cung bậc cảm xúc quá đỗi dễ chịu mà những ngày thường tôi hiếm mà có được. Tôi là tình nguyện viên, công việc hằng ngày của tôi là quản lý, chăm sóc và vui chơi với mười lăm đứa nhỏ, tôi kể chuyện về anh lính chì ngốc nghếch nhưng kiên cường cho bọn trẻ, tôi tập cho chúng múa bài: “Nhật kí của mẹ” dựa trên cảm hứng của một vở nhạc kịch đương đại, tôi phạt vài đứa nghịch ngợm trong tiếng cười thì thầm không ngớt, tôi lén lút chỉ trỏ vài thứ hay ho trong chánh điện cho anh bạn cùng nhóm bàn luận chung. Ngoài giờ, tôi còn cùng mấy cô bạn tình nguyện viên khác trốn ra ngoài uống sữa đậu nành và kẹo chỉ một mạch ngon lành, chúng tôi còn chơi trò cút bắt trong những thời khắc bọn trẻ đang chăm chú trì kinh.
Ở đây, tôi không cô đơn, không một ai khiến tôi cảm thấy phiền toái hay mệt mỏi. Tôi thấy bình an, thiện lành và tràn đầy thương yêu con người, tôi truyền đi năng lượng vui vẻ đến các em, các em lại mang đến cho tôi tình cảm đáng quý, điều mà tôi khó có được giữa cuộc sống bận rộn và chỉ có một mình trên thành phố. Có những thời điểm, tôi tự nhốt mình trong công việc, tôi bó buộc bản thân trong những lợi ích khát khao tủn mủn để né tránh thương tổn chĩa ngược về phía mình. Tôi sợ nỗi buồn và những vết cứa của áp lực, của kì vọng, của sự so sánh xã hội mà người đời thường đối đãi nhau bằng ánh mắt dè chừng cùng những cuộc đối thoại mượt mà đến “sởn gai ốc”.
Cho nên, khi không biết mình có thể hạnh phúc hay không, khi không chắc những thứ bản thân nỗ lực bấy lâu là xứng đáng, tôi thường lên chùa, hay làm công việc thiện nguyện và tự tái tạo lại tâm hồn theo cách riêng của mình. Nỗi buồn không ở lại quá lâu, và sự bình thản là hạt giống được gieo trồng trên chính mảnh đất của năm tháng nó đã lớn lên.
Hạnh phúc trong thực tại:
Nếu có cảm tình với một ai đó, hãy chỉ nhìn trực diện vào đôi mắt họ, kể những câu chuyện chứa đựng một phần, chỉ một phần cảm xúc của bạn trong đó cho họ nghe, rồi im lặng một lúc. Chỉ một lúc thôi! Điều đó không đồng nghĩa với việc chúng ta chờ đợi phản ứng từ đối phương mà là cách để chúng ta gửi đến họ vài thông điệp, để họ từ từ nhận ra, từ từ suy ngẫm, từ từ chiêm nghiệm. Tìm được người tâm giao hợp ý đã khó, tìm được tấm chân tình thấu hiểu và bao dung với ta lại càng khó hơn. Nếu đã tìm thấy họ, bằng mọi giá phải trân trọng. Bởi không gì đáng quý bằng thực tại, bằng việc hài lòng với những gì mình đang có.

Thông điệp của hạnh phúc không chỉ xuất phát từ lời nói mà còn là cánh thư khẽ khàng gửi qua ánh nhìn, cái tách môi hay những cử động tinh tế thể hiện sự biết ơn. Đôi lúc, chúng ta sống không chỉ bằng những thứ hiển hiện rõ nét ngoài đời thật mà còn bằng linh cảm, bằng lòng trắc ẩn. Khi nhân duyên đến, hãy mở lòng đón nhận, khi nhân duyên đi, hãy bằng lòng chấp nhận, như một lẽ tất yếu hiển nhiên. Nhất là phụ nữ, hãy cho phép mình luôn yêu, được yêu, dù thời gian có muộn màng quá đỗi, lòng người có đổi dời cách xa, nhất định phải để cho tâm mình bình như mặt nước yên, tâm không yên mọi sự chẳng thể thành. Không cần ráo riết tìm kiếm, không cần hơn thua tranh giành, chỉ cần lặng lẽ quan sát, thứ thuộc về ta, nhất định ta sẽ nhìn thấy, người yêu ta thật tâm, nhất định sẽ không để ta rời xa họ.

Hạnh phúc là khi vẫn cảm nhận được yêu thương vẫn luôn chảy tràn trong từng huyết mạch, nguồn sống luôn dạt dào, năng lượng chỉ bung tỏa ra trạng thái tích cực. Thật lạ khi yêu thương có thể khiến người ta trở nên mạnh mẽ hơn, hoặc là yếu đuối đi. Có lúc kiên định nhiều, lắm lần lại mông lung mơ hồ.
Hạnh phúc là khi học được cách yêu một người không phải là quên đi bản thân mình, yêu một người là để yêu mình, yêu thêm người. Đôi khi, niềm vui giữa thế gian chỉ đơn giản là ngồi cạnh bên người mình thương và cũng thương mình trong một khoảng thời gian, đủ để chụp cho nhau vài tấm ảnh phim, thưởng thức cùng nhau một bình trà hoa thơm đang tỏa khói nghi ngút, lăn ra ghế sofa xem vài thước phim chạy vội trên màn hình và trò chuyện cùng nhau, những cuộc đối thoại dốc lòng, chân thật, được là mình, vẹn toàn, có chút trần trụi, có chút ngây thơ, thậm chí là ngờ nghệch hay rỗng tuếch. Nhưng cảm giác đọng lại vẫn là ấm áp, là bình yên. Chỉ có vậy thôi!
Xin biết ơn cuộc đời đã cho phép tôi được thảnh thơi, dù chỉ là trong vài giây tích tắc!
Chúc bạn may mắn!
From Dreamiie with love