Tôi thường ví von cuộc sống của mình giống như tổ hợp của những khối lập phương rubic, xoay vòng, lẫn lộn, xen đan, xếp đặt rồi tuần hoàn lặp lại. Vốn dĩ đời người vẫn phải nếm trải rất nhiều chuyện, gặp gỡ rất nhiều người, thậm chí đi qua rất nhiều con đường mới có đủ năng lực để tìm thấy và nhận ra những giá trị được xem là đích thực.

Thực sự, tôi đã không thể ngăn lòng mình khỏi xúc động mỗi khi gặp được những con người cao quý, chân phương trên dọc khắp cuộc hành trình vào đời, tựa như cái duyên vô định chợt đến. Mà đôi lần ngồi ngẫm lại, vẫn thấy an bình và ấm áp vô bờ.
Họ có thể ẩn lấp trong bất cứ chân dung nào, nhân dạng nào… Bạn biết không? Hôm trước tôi vô tình gặp lại một người chị làm báo gốc Hải Phòng vóc người nhỏ nhắn, lông mi luôn cong, thích phượt và sưu tầm băng đĩa từ những thập niên trước. Chị nghiện mặc áo dài trắng hơn bất cứ thứ lễ phục thường nhật nào trên đời. Nếu nói chị đẹp thì chưa thể đủ, một nét đẹp không thể nói bằng lời, và nếu có đứng đối diện cảm nhận tường tận thì cũng chẳng bao giờ thỏa mãn hết nhãn quan. Năm ngoái, tôi tìm thấy ở một chú trung niên bán bánh bò bánh tiêu trước cổng trường cấp 2 của em tôi, nói chuyện với ai cũng Dạ thưa cô, dạ thưa cậu… Ngày hôm qua, có một anh tài xế taxi từng làm nghề vũ công, thường hay ghé đưa rước tôi đến công ty khi tình trạng xe pháo bị hỏng hay trời quá nắng gắt, ít nói, trầm tính nhưng luôn mở cửa xe cho khách và thối đủ tiền thừa…

Còn trưa nay là bác thợ may sống gần nhà tôi, có thói quen tập yoga vào mỗi buổi sớm trên sân thượng và mê mẩn công thức nấu món gà nướng chanh. Tôi vô tình gặp bác ở cửa hàng tiện ích, bác hỏi cô nhân viên về loại chanh hữu cơ, chỉ cho tôi cách bào vỏ chanh thế nào thì chuẩn, trước khi bào thì phải rửa bằng xà bông Marseille ra sao. Vào mỗi cuối tuần, trong bữa tiệc tối với gia đình hay nhóm bạn của bác từng đi tu nghiệp ở Paris về, bác thường mất khá nhiều thời giờ chuẩn bị, trước hai hôm để đi chợ và trước một ngày để nấu. Vậy mà luôn miệng nói: “Không vấn đề gì cả, tôi chỉ phẩy tay trong mười phút là xong”. Có lẽ tôi cũng sẽ nuôi ý định nấu hoàn hảo món gà nướng chanh kể từ giờ phút này. Bác kể chuyện về vùng nông thôn Bretagne, về mùi vị của tinh thần pha trộn, sự thịnh vượng, lẽ nhân sinh và thị hiếu đám đông bằng ngôn từ chỉ ai thực có học mới dùng được – bằng sự giản dị mà choáng ngợp. Có vài vị trí thức tôi từng gặp qua không có được phong thái này. Điều đó quả thực rất kì diệu, giống như tỏa hào quang từ tứ phía vậy. Không thể nhìn bằng mắt thật mà phải cảm nhận bằng trái tim và khối óc.

Thời gian vừa rồi, tôi thường hay đi xuống các tỉnh miền Tây Nam Bộ để triển khai thực hiện mô hình mẫu cho dự án vì cộng đồng ấp ủ bấy lâu. Tôi từng làm việc với bên chính quyền địa phương, xin tài trợ từ các doanh nghiệp lớn nhỏ, những người quyền cao chức trọng, nhiều anh chị công tác bên đoàn thanh niên, một số cô chú phụ trách ở xã phường và biết bao người dân lam lũ, vất vả, cùng những đứa trẻ nhỏ với gương mặt lấm lem bùn cát của sự thiếu thốn nhưng vẫn không quên nhìn tôi bằng ánh mắt lạc quan, tươi sáng, các cụ già dù tuổi đã cao vẫn lặng lẽ níu chặt tay tôi khuyên bảo, yêu thương như con cháu trong nhà. Ở vùng quê xa xôi ấy, tôi được thực hiện lý tưởng đời mình, được giúp sức trợ lực bởi vô vàn cơ duyên, hòa mình giữa bao người lạ rồi thành quen, thành thương. Mô hình liên đới giữa thiện nguyện, giáo dục và môi trường xanh dần dần hoàn thiện và sẽ sớm đi vào hoạt động trong thời gian tới. Nơi ấy, tình thương là thứ quà bánh hoan hỉ mà người ta sẵn sàng trao gửi nhau mỗi phút, mỗi giây. Họ có thể là ai cũng được, xuất thân, nghề nghiệp hay phông nền đều đã không còn quan trọng nữa rồi. Họ là những mắt xích đáng quý, hiện hữu trong cuộc sống của tôi và cho tôi nhận ra sứ mệnh đời mình là gì.

Tôi đi qua bao cuộc trò chuyện sâu rộng, uyên bác, vô thưởng vô phạt, ngốc nghếch, nhảm nhí, không ấn tượng lẫn thân mật, gần gũi, đậm tính tạp kĩ giải trí, đủ cả, nhớ mãi… Gặp qua bao người giàu tiền bạc, mạnh lời nói, trí thức, thông minh, tầm thường, bình thường đến khổ hạnh, đáng thương… Kết giao những người vị thế ầm ầm, người nổi tiếng chìm chìm, người lao động phổ thông, người làm thuê cao cấp, bạn hiện tại, bạn thân thiết bây giờ, bạn cũ, bạn xã giao, bạn học, bạn đồng nghiệp, già, trung niên, trẻ hơn hay bằng tuổi…
Mỗi người luôn đóng vai trò là mắc xích của một điều rất ư tuyệt vời đang đợi chờ tôi vào ngày mai, họ luôn mang đến cho tôi một kỉ niệm hay một bài học gì đó, hoặc một cơ duyên nào đó… Có lúc vui, có lúc thật buồn, có lúc không biết nên cảm thấy thế nào, có lúc thơ thẫn loằng ngoằng, có lúc trăn trở, có lúc lại như được tỉnh thức, giác ngộ…

Muốn sống trong thế giới mang tên mình, trước hết tôi phải hiểu thấu bản thân, biết được mong muốn và vấn đề của chính mình. Có như thế tôi mới đủ khả năng để cảm nhận hết thảy giá trị của những mắt xích đến, đi và ở lại trong cuộc đời này, bằng mọi giác quan, tâm thức và trí tuệ vốn có. Dù ngoằn ngoèo khó đoán, dù nhạt nhòa vô thường, dù đau thương bi ai, thì những mắt xích ấy vẫn sẽ tiếp tục được liên kết, sắp nối, thực hiện sứ mệnh của nó trong đời mỗi người.

Trân trọng và biết ơn mỗi một người bước đến hay rời đi giữa cuộc sống của ta, chính là cách để lưu giữ trọn vẹn những mắt xích ý nghĩa trong thế giới này. Tưởng tượng một ngày nào đó, chúng ta sẽ già đi và tổ hợp những mắt xích đan xen ấy sẽ lại càng dày dặn thêm, càng được mở rộng hơn, thử hình dung lại một lần nữa, cảm nhận từng chút, chẳng phải sẽ rất thú vị sao?
Khoảnh khắc chúng ta gặp nhau tại trạm dừng của những toa tàu xoay quanh khối trục thời gian và không gian, xuyên qua những mắt xích đi từ hiện tại về quá khứ, từ quá khứ đến tương lai, thời điểm mà tôi tin rằng bạn sẽ tìm được sự đồng điệu…giữa những mắt xích của cuộc đời!
From Dreamiie with love