TRÁI TIM SON TRẺ l Dreamiie Than

“Can’t believe that I’m the fool again
I thought this love would never end,
how was I to know?
You never told me
Can’t believe that I’m the fool again,
and I who thought you were my friend,
how was I to know?
You never told me”’

….

Chỉ cần mỗi khi nghe giai điệu của bài hát Fool Again này cất lên là tim tôi lại đập thình thịch, nhịp đập trong veo của những ngày thuộc về hồi ức còn bé xíu. Những năm cuối của thập niên 90, không khó để bạn có thể nghe được Westlife hát ở mọi ngách đường, hẻm phố, trong các quán cà phê sân vườn theo kiểu truyền thống, khu chung cư nhà tầng cũ kĩ đi hết năm lần bảy lượt vẫn còn loáng thoáng, chiếc băng casste trên bàn học của chú kèm theo rất nhiều cuốn giáo trình ngoại văn khác. Tôi thuộc thế hệ sinh giữa 9X, tức là cái được cho là tuổi trẻ của tôi sẽ rơi vào khoảng tầm năm 2011 đến nay nhưng phải thú nhận rằng tôi mê thứ âm nhạc country, R&B vào những năm chín mấy đến phát cuồng, ngày ba bốn tuổi nghe M2M, Linkin Park, Backstress Boy liên miên suốt vì thời sinh viên, chú tôi cũng nghiện US-UK như điếu đổ, chú bật max volume từ trong nhà ra đến ngoài ngõ, cứ cái áo ba lỗ trắng đi vòng vòng quanh nhà, khi thì ngả ngớn trên chiếc ghế nệm xoay xoay mà tôi hay nói vui là ghế giám đốc, lúc thì tóc tai bù xù dựng ngược lung tung vì chăm gội đầu bằng bánh xà phòng.

Tổ trưởng phàn nàn quát tháo cách mấy cũng không có ý định khắc phục, tuổi trẻ mà, bật nhạc thì phải lớn dữ dội, mà chơi gì cũng phải chất cơ. Hội bạn cây khế của chú đến giờ vẫn chơi với nhau, cụ thể họ ra sao thì tôi không biết, ngày đó, tôi cứ thấy họ đến nhà chú tôi tụ tập ăn nhậu, bật nhạc hát hò xong chú tôi lại kéo sang nhà họ chơi cho đủ mâm, đủ kèo, chú cứ vác tôi trên vai đi hết chỗ này đến chỗ khác thành ra tôi nhớ được khá nhiều trò chú cùng đám bạn bày ra nghịch ngợm, mà kiểu gì cũng phải nêm tí nhạc Westlife vào thì cuộc vui mới thi vị. Hồi đó bé ti hin, nghe nhạc Tây thì cũng như nghe phải tiếng vịt gà cãi nhau, lên cấp 2 đi học thêm tiếng Anh ở nhà cô được cô phát cho mấy tờ lời bài hát này là mừng sướng rơn, học đi học lại đến nhàu nhĩ cả tờ giấy, nhẩm hát theo bất kể sáng tối. Kể cũng lạ, không sống trong thời bản tin hay tạp chí MTV của các anh chị 7X, 8X nhưng bất kể gặp cái gì liên quan đến bài hát, phim ảnh, thậm chí là sự kiện nào liên can đến thời kì hoàng kim đó thì tâm hồn lại tuôn trào một loại cảm giác như mình đang được sống đúng nghĩa ở những năm đó vậy. Hình như tuổi trẻ của mình không nằm ở năm 2017 mà là 1990 thì phải, lại nói đến chú tôi, giờ đã hơn 40 tuổi yên bề gia thất, đôi lúc trong lòng tôi tự hỏi liệu chú có hay nhớ về những ngày tháng tuổi trẻ điên cuồng, náo nhiệt của mình không?

    TRÁI TIM SON TRẺ l Dreamiie Than 1Cứ nghĩ đến lúc sau này già nua, còm cõi, mỗi lần nhìn lại tuổi trẻ của mình, nghe lại giai điệu năm ấy đã từng cuồng nhiệt, say đắm, không biết cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?

Cái ngày chú là sinh viên, cùng với những người anh em của mình trải qua nhiều sự kiện lẫn biến cố, và cả những bài hát từng một thời nghiện ngập không thể sống thiếu, chú có còn nghe lại không nhỉ? Tôi vẫn luôn tự hỏi như thế, rằng người ta làm sống dậy một thời tuổi trẻ của họ bằng cách nào, chắc chắn phải có con đường khiến người ta được trở về với cảm xúc của chính mình ở thì quá khứ, điều đó có quan trọng không? Một phần của những ngày sống còn khao khát, còn dại khờ và mong ước chinh phục những thứ lớn lao hơn, ngoại trừ tiền. Tuổi trẻ của tôi chưa đi qua, nhưng từng giây từng phút trôi khỏi dòng đời này lại như vốc cát vụt theo làn gió, tôi đã luôn hồi tưởng nó, hồi tưởng tuổi trẻ của mình và gán cho mỗi khoảnh kí ức bé nhỏ một cái tên, một danh phận để liệm vào trí nhớ mình, vĩnh viễn không quên, cả ảnh hình lẫn cảm xúc.

Thật ra cuộc đời này rất dài, dài đến mức, mỗi lần cuốn chiếu nhớ lại từng giai đoạn đã bước qua, cũng có quá nhiều sự kiện lẫn cảm xúc để hồi tưởng. Tại sao người đời cứ bắt mình phải có ước mơ, có tham vọng, có hoài bão, phải là kẻ mạnh nhất, là người chiến thắng, rốt cuộc phải thế nào thì mới gọi là thành công. Trong khi đơn thuần tôi chỉ nghĩ cuộc sống này của mình, mình là người gia hạn nó, nếu không thể tận hưởng nó trọn vẹn, nếu cả đời chỉ dốc sức đi tìm, đi xây cái gọi là thành công viên mãn thì đến bao giờ, đến bao giờ…Cảm được một giai đoạn bài hát trong tích tắc, bồi hồi xốn xang trước hình ảnh thần tượng của mình khi còn son trẻ, đổ cả đống tiền tiết kiệm suốt một tháng ròng chỉ để mua được cái đĩa nhạc gốc hịn, có gì sai không, có gì là tầm thường nhỉ? Chỉ là cho phép chúng ta cảm thấy vui thôi, thật vui trong khả năng có thể, giữa lằn ranh của sự hư hỏng, bạc nhược và trải nghiệm, thử sức đôi khi chỉ xoay xoay tích tắc trong một đường dao rọc giấy.

    TRÁI TIM SON TRẺ l Dreamiie Than 2Nhiều năm trở về sau, khi nhìn lại quãng thời gian mình được nắm chiếc thìa tuổi trẻ trong tay, bằng mọi giá phải giữ cho thật chắc. Thanh xuân mà, làm gì có sai đúng!

Không phải nghiễm nhiên mà những giai điệu bài hát hay thước phim điện ảnh lại có sức bật về mặt cảm xúc mạnh mẽ đến như thế, vì mỗi lần người trong cuộc nghe lại dù vô tình hay hữu ý, giống như chất dung môi, đều sẽ được một lần nữa, sống lại là mình, của những ngày tháng trước đây. Quan trọng là cảm giác sẽ chuyển hóa thành thứ hương liệu được chưng ướp nguyên vẹn, chưa bao giờ mất đi hay thay đổi mùi vị. Một chút vương vấn, luyến lưu, một chút hài lòng lẫn tự tại. Hóa ra cuộc đời giống như dòng nước, dù ngoảnh lại không thể nhìn thấy nhưng nếu nỗ lực tiếp tục, nhất định sẽ có một ngày cảm nhân được nguyên vẹn. Đó là lý do mà mình chỉ biết mình vui hay mình buồn, trân trọng thực tại, đời như vậy, đã là đủ lắm rồi.
Sẽ để link MV bài hát yêu thích ở đây và tận đáy lòng vẫn còn rất nhiều điều để nói: https://www.youtube.com/watch?v=H4BB9eGUEaE

Chúc bạn may mắn

From Dreamiie with love

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.