Đọc phần 1 Truyện ngắn 72 giờ ở Taipei tại link: http://dreamiiethan.com/truyen-ngan-72-gio-o-taipei-l-dreamiie/

4. Tôi bật nhẹ dậy, sau một giấc ngủ liền mạch không đứt gãy vì tiếng thông báo bằng giọng Đài Bắc inh ỏi như trên chuyến bay lúc nãy. Tôi đoán chàng trai trẻ bên cạnh đã có những phút giây ngắm nhìn tôi, trong lúc ngủ, tôi biết có người đang nhìn chằm chằm về phía mình. Linh cảm của phụ nữ luôn đúng, và lần này ắt không phải ngoại lệ. Tôi mở lời hỏi chuyện với anh chàng tóc vàng bên cạnh, anh nhìn tôi với đôi mắt như đã quen thuộc từ trước. Chúng tôi đã nói chuyện rôm rả trong 10 phút cuối cùng trước khi xuống xe, anh đến từ nước Anh xa xôi và ghé Đài Bắc du lịch một mình. Những kẻ thích đi một mình- như tôi- như anh ta, trong những chuyến đi dài ngày thường mang trong mình nhiều nỗi niềm và ý nghĩ khó lý giải. Tôi đọc vị được trong cách nói chuyện và cử chỉ hình thể của anh với tôi còn nhiều điều muốn hỏi, muốn nói, hơn là những câu xã giao thông thường giữa những người lạ.

Vai anh thực sự rất êm và ấm áp, từ rất lâu rồi, tôi chưa được dựa dẫm vào một bờ vai nào lý tưởng như vậy. Trong giấc ngủ tôi vẫn cảm nhận được hơi thở và tiếng tim đập dồn dập từ anh. Cũng bình thường thôi khi cảm giác của những người khác giới chạm vào nhau luôn tạo ra vài phản ứng mang dấu hiệu khó thở tương tự. Tay tôi trở nên trắng sáng hơn khi được đặt cạnh cánh tay nhuốm đầy những dải lông tơ vàng óng ánh chằng chịt nếp nhăn và đồi mồi của anh. Cánh tay xù xì của anh thật chẳng tương xứng với gương mặt trẻ trung đến kì lạ ấy. Tiếng còi tít tít báo hiệu chuyến hành trình từ sân bay vào trung tâm thành phố Đài Bắc đã kết thúc…

5. Thế quái nào nói chuyện với em mới mười phút mà cứ như vừa trôi qua một giây tích tắc. Em nói tiếng Anh hơi khó hiểu một chút, nhưng tôi vẫn cố gắng để nắm được tất thảy những ý em chia sẻ. Dù sao giọng nói ấy cũng rất ngọt ngào, ngọng ngịu và đầy khuyết điểm, nhưng tôi nào có quan tâm…thật may em vẫn có thể giao tiếp được bằng ngôn ngữ của tôi. Em giơ tay tạm biệt tôi, cúi xuống với đống đồ nặng, tôi đề nghị giúp em mang xuống. Khách sạn tôi đặt cũng không gần khu này lắm, phải đi xe một đoạn nữa mới đến…nhưng làm sao tôi có thể tiếp tục quay trở lại ngồi vào chiếc ghế ấy mà không có em bên cạnh. Tôi quyết định xuống cùng em, đi bộ cùng em qua những con phố Tàu treo ngập tràn những chiếc đèn lồng cổ kính. Em nói em chưa có kế hoạch gì về chuyến đi, thậm chí em chỉ vừa mua vé máy bay khi đến sân bay và em không biết tối nay mình sẽ ở đâu. Trời ơi! Làm sao em có thể phó mặc mình ở một nơi xa xôi như thế, tôi thật sự lo lắng cho em. Hai người chúng tôi cứ thế mà đi, tôi kéo vali của mình và xách túi đồ nặng của em. Dáng hình nhỏ bé ấy cứ nhanh nhảu chạy từng bước nhỏ về phía trước mà chẳng hề ngoái nhìn lại. Chúng tôi khám phá xuyên dọc khu phố cổ Tamsui, nhiều năm nay, văn hóa Trung Hoa luôn khiến tôi không ngừng hứng thú và tò mò mỗi khi ngắm nhìn, nhưng hôm nay là ngoại lệ, tôi cứ đuổi mắt về phía em, thỉnh thoảng em í ới gọi tên tôi: “Richard! Nhanh lên, đằng kia có cái này hay lắm”. Tôi phải làm gì với cô gái xa lạ nhưng thú vị và ngọt ngào này đây?

6. Richard! Cái tên của anh giống với thần tượng tỉ phú Richard Branson một thời trong lòng tôi, tôi biết đến nhà đầu tư lừng danh này thông qua ba của mình. Vóc người anh không thực sự cuốn hút như những chàng trai nước Anh tôi thường xuýt xoa trong những cuốn tạp chí đắt đỏ. Cũng đúng thôi, anh không phải người mẫu, diễn viên hay ngôi sao nổi tiếng. Anh chỉ là một công dân Anh bình thường đi du lịch một mình, thế thôi. Không thể phủ nhận rằng những đường nét trên gương mặt lịch lãm dưới cái vẻ trẻ trung, thân thiện của anh khiến cho người khác không ngừng nuôi nấng âm mưu được chạm vào. Thực lòng, tôi muốn được trải qua cảm giác vuốt ve khuôn cằm ấy cùng hàm râu quai nón vừa được cạo sát khoảng tầm một tuần trước của anh. Trong suốt chặng đường quanh khu phố cổ, tôi đã không ngừng để cho anh đuổi theo mình, chú ý và tập trung vào mình. Đôi chân tôi thực sự đã mỏi nhừ nhưng tôi vẫn muốn kéo người đàn ông xa lạ trên chuyến xe ấy lại gần mình hơn. Không biết anh đã có bạn gái hay vợ chưa nhỉ? Tôi rất muốn biết sự thật về điều này, để tôi quay lại với một lời chào tạm biệt vui vẻ với anh vì đã xách đồ giúp tôi cả đoạn đường dài rồi rời đi ngay, hay cùng anh tiếp tục bước đến con dốc phía trước. Con dốc ấy sẽ đưa hai chúng tôi đến đâu?.

7. Em quay qua nói tôi hãy trở về khách sạn mà mình đã đặt trước từ đó đi, em sẽ tự tìm chỗ ở cho mình trong vài ngày tới. Mắt em nhìn tôi, có vẻ hồn nhiên và khách sáo, như một người bạn tình cờ gặp và huyên thuyên chuyện vui trên đường đi, rồi vẫy tay chào nhau, chúc nhau may mắn, rồi sẽ không bao giờ gặp lại một lần nào trong đời nữa. Tôi gần như phát điên khi em nói lên câu nói ấy, nhưng cũng hợp lý thôi. Tôi và em là hai người lữ hành xa lạ, làm sao có thể bắt em đi cùng với mình, trong khi em còn chưa biết gì về tôi. Tôi thực sự muốn em về khách sạn cùng, tôi muốn ôm em trong vòng tay, trên chiếc nệm to lớn nhưng quá đỗi lạnh lẽo. Tôi điên mất rồi…
Nhưng…

Tôi đã để em đi mà không lấy được bất cứ thông tin liên lạc nào, ngoại trừ cái tên Handi mà bạn bè vẫn hay gọi em mà em vừa hào hứng giới thiệu ban nãy. Handi nhỏ bé của tôi, tôi muốn giữ em ở lại trong vòng tay mình, xin em đừng đi, xin đừng nói lời chào vội vàng đến thế. Giá như Chúa đừng cho tôi gặp em, chắc tôi sẽ không khó chịu và giằng xé như thế này. Hai người chúng tôi cứ đi, đi về hai hướng khác nhau, tôi ngoái nhìn em hòa lẫn vào dòng người. Mái tóc đen dài chạm eo ấy khiến tôi ám ảnh trên suốt đoạn đường vài trăm mét kế tiếp. Tôi quyết định dừng lại ở một tiệm bán tượng gỗ gần đó, và chỉ đứng bất động, nhìn dòng người qua lại như đợi chờ một điều gì đó trong vô thức. Một điều gì đó khác với những ngày bình thường…

8. Sẽ rất khó khăn để nói lời tạm biệt với chàng trai ấm áp, mà tôi biết sẽ rất lâu sau này mới có thể gặp được một người tương tự, hoặc là không. Tôi biết tôi và Richard có thể đi xa hơn đoạn đường ở khu phố cổ vừa nãy nhưng lý trí của tôi không cho phép. Đây là chuyến đi thanh lọc tâm hồn chứ không phải cố làm mọi thứ theo bản năng, theo ý muốn nhất thời của mình. Tôi đi về phía trước, anh quay trở lại hướng phía sau, khoảng cách giữa chúng tôi cứ thế mà xa dần xa dần. Tôi ngoái lại nhìn thì anh đã biến mất, cố tìm kiếm bóng hình anh giữa biển người xa lạ nhưng có lẽ đã muộn. Tiếp tục quay về hướng mình cần phải bước đi và hỏi han người dân lân cận xem có biết cái Airbnb gần đây không, dù sao tôi cũng muốn về phòng ngả lưng và thay đồ trước khi lên kế hoạch tiếp tục cho những điểm đến sắp tới. Có điều gì đó thôi thúc và khiến tim tôi xao động, cảm giác nhớ nhung làm lồng ngực tôi căng ra khó thở…Tôi phải làm gì đây?
9. Trời đổ mưa, người bán dù đi ngang qua chào mời và tôi quyết định mua một chiếc. Tôi vẫn đứng đây, ngắm những cơn mưa càng lúc càng to hơn, nhìn dòng người vội vã tìm chỗ trú. Dáng hình nhỏ bé quen thuộc ấy bước gần về phía tôi, dưới làn mưa phủ kín cả tầm mắt, tôi như được hồi sinh trở lại. Em cuống cuồng nói có thể em đánh rơi hay bị kẻ xấu nào đó móc ví tiền và thẻ tín dụng trên đường đi, em không còn tiền trong người, em không có người quen nào ở đây, em quay lại với hy vọng tìm được tôi, để mượn một ít tiền và sẽ trả lại tôi ngay sau khi em quay trở về Việt Nam. Lạy Chúa! Tôi thầm biết ơn tên trộm nào đó đã lấy đi ví tiền của Handi bé nhỏ.
Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ mình lại gặp được em, sớm như thế này. Vừa rồi, trong lúc đứng thẫn thờ, tôi đang suy nghĩ về việc sẽ liên hệ với một đối tác lâu năm trong ngành hàng không ở Đài Bắc để truy suất lại thông tin của một hành khách nữ, 23 tuổi đến từ Việt Nam trên chuyến bay gần nhất, rơi vào khoảng 4h sáng nay, nếu tôi ước lượng không nhầm. Nhưng mọi chuyện có vẻ đang tốt đẹp lên. Tất nhiên, tôi sẽ không cho em biết số tiền tôi mang theo có thể cho em đi chơi thoải mái ở xứ sở này suốt hàng tháng ròng, lỡ em sòng phẳng với tôi thì làm sao. Văn hóa của đất nước tôi, xưa nay là rạch ròi đến từng đồng bảng Anh, với bất cứ ai cũng vậy. Nhưng tôi phải giữ bằng được em, ở lại bên mình, với cách này, tôi biết mình không thể để vụt mất em thêm một lần nào nữa.
10. Tôi đang làm cái quái gì thế này, thật may vì có thể tìm thấy anh. Thực sự, tôi đã tuyệt vọng đến nhường nào khi cả một đoạn đường dài không thể thấy bóng dáng cao lớn ấy. Rồi anh dần dần hiện ra giữa muôn vàn giọt mưa đang xối xả ào xuống, lỡ đâm lao phải theo lao thôi. Anh nói tiền anh mang theo không nhiều lắm nên anh đề nghị tôi và anh sẽ tham gia chung chuyến hành trình này trong mấy ngày tới để tiết kiệm chi phí. Tôi nói chỉ ba ngày nữa thôi tôi sẽ trở về Việt Nam nên anh đừng lo lắng. Tôi tíu tít xin lỗi vì đã làm phiền anh nhưng tôi biết đây cũng là điều anh muốn, ánh mắt anh nhìn tôi đã nói lên điều đó.
Theo anh về khách sạn mà anh đã đặt từ trước, tôi biết mình đang bắt đầu bước vào một cuộc phiêu lưu tình ái với người đàn ông xa lạ này. Tôi hơi bất ngờ về căn phòng mà anh chọn, nó khác xa với tưởng tượng ban đầu của tôi. Với dáng hình tương tự như mấy anh Tây ba lô ở phố Bùi Viện mà tôi hay nhìn thấy vài lần mỗi cuối tháng đi chơi cùng hội chị em trong công ty. Một đêm xa hoa ở đây không phải là ít tiền, chẳng lẽ anh ta thuê nơi đẹp và rộng thế này chỉ để ngủ một mình thôi sao. Gác lại mọi hoài nghi, lo lắng lại phía sau, tôi là người bắt đầu câu chuyện này, tôi thực sự cảm thấy mình cô đơn hoàn toàn khi rời xa anh, dù chỉ trong vài phút vừa rồi… Thôi thì, cứ hồn nhiên tận hưởng thôi.

11. Tôi và em sẽ dành cả ngày để thăm thú dãy núi Alishan, em nói em háo hức đến đây nhất, còn tôi làm sao có thể khước từ lời đề nghị của thiên thần bé nhỏ mà Thượng Đế đã ban tặng cho mình. Lá đỏ mùa thu rợp khắp hòn đảo, chúng tôi cứ đi theo đoàn người, lắng nghe bài thuyết trình công nghiệp về lịch sử hòn đảo không mấy hấp dẫn. Em chạy tung tăng giữa những đoạn cầu gỗ để đi sâu hơn vào đảo, tôi chụp cho em những tấm ảnh xinh xắn bằng điện thoại của mình. Tôi đã đi chơi với vài cô gái gốc Á, họ khá hài hước và luôn khiến tôi không ngừng tham gia vào những cuộc trò chuyện nhộn nhịp, rôm rả. Nhưng em thật khác, em im lặng và chỉ thốt lên cho tôi nghe cảm xúc của mình về khung cảnh hùng vĩ trước mắt. Trên chuyến xe taxi chở chúng tôi đến Taipei 101, em chỉ im lặng, và tôi chẳng biết nên nói điều gì. Em mơ màng nhìn ra ngoài khung cửa và lâu lâu cất lời hỏi người tài xế bằng tiếng Hoa, giọng em nói nghe thật trong trẻo, như cánh hoa thủy tiên rơi xuống mặt hồ xứ Wales hùng vĩ.
( Còn tiếp…)
Mời các bạn đón đọc phần tiếp theo của truyện ngắn :”72 giờ ở Taipei” vào tối thứ Bảy tuần sau nhé!
From Dreamiie with love