ƯỚC NGUYỆN GIỮA LONDON EYE l Dreamie

    Trong tình yêu không có đúng hoặc sai, chỉ có chấp nhận hoặc là không chấp nhận.Trong tình yêu không có đúng hoặc sai, chỉ có chấp nhận hoặc là không chấp nhận.

Họ quen biết nhau trong một trại huấn luyện kĩ năng ở Sài Gòn, yêu nhau khi đã trở thành những du học sinh thực thụ giữa lòng London, ngày ấy anh đang theo học thạc sĩ ngành khoa học máy tính của Đại học Royal Holloway, còn cô lại đeo đuổi giấc mơ trở thành nhà thiết kế thời trang, là sinh viên xuất sắc của khóa mỹ thuật công nghiệp tại trường Cao đẳng Mỹ thuật và Thiết kế Trung Saint Martin. Đó là một bối cảnh thiên đường trong truyện cổ tích, giữa xứ sở London quanh năm ngập tràn khí hậu mát lành, của những công trình kiến trúc đặc thù khiến lòng người không khỏi mê đắm: Là cung điện Buckingham đồ sộ, cổ điển, nét hoàng tộc, uy nghiêm của cung điện Westminster hay Tháp Elizabeth (tháp đồng hồ Big Ben) kiêu hãnh…Giữa một thành phố sương mù óng ánh xa hoa, bạt ngàn những khu trung tâm mua sắm, khu bảo tàng lịch sử trưng bày hay những mảnh vườn bách thảo hoàng gia xinh xắn, tươi mới đều là điểm nhấn khó quên lãng trong một phần kí ức của bất cứ ai từng ghé đến đây. Những cuộc tình khởi nguồn ở xứ sở này, đã đẹp nay lại càng đẹp thêm vạn phần.

Cô và anh yêu nhau giữa một chớm hoàng hôn ráng muộn nhưng sắc nét đến kiêu kì, tình yêu của những kẻ xa xứ giữa nơi đất khách quyện chặt trong nhung nhớ, lạc lõng và cô tịch. Họ tìm thấy tần số của nhau giữa biển người vốn dĩ quá nhạt nhòa. Cùng nhau học hành, cùng nhau phấn đấu, cùng nhau vượt qua biết bao chông chênh gian khó trong nhiều năm xa Việt Nam. Anh bố trí ánh sáng cho căn phòng nhỏ của cô, cô cần mẫn lau lia chiếc trường kỉ anh vừa tậu trong căn hộ đã thuê gần ba năm nay. Anh mang tạp dề hào hứng nấu món măng tây kèm phô mai Parma mà cô nghiện ngập, cô chạy bộ hơn 4 cây số chỉ để kịp chuyến xe đến rạp chiếu phim đã hẹn với anh từ tuần trước. Sống vì nhau, nỗ lực vì nhau và không ngừng vì nhau mà trưởng thành, tốt đẹp hơn mỗi ngày. Đó là tình yêu giữa anh và cô cách đây năm năm, hồi còn ở London…

    Sống vì nhau, nỗ lực vì nhau và không ngừng vì nhau mà trưởng thành, tốt đẹp hơn mỗi ngày. Sống vì nhau, nỗ lực vì nhau và không ngừng vì nhau mà trưởng thành, tốt đẹp hơn mỗi ngày.

Từng nhớ trong một lần ngồi trên vòng quay London Eye, họ đã nắm chặt tay nhau cùng phóng tầm mắt từ độ cao 135 mét bên bờ sông Thames hiền hòa, khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong đời được bên cạnh một con người không gì tuyệt vời hơn vĩnh viễn là cảm giác khó tả. Rồi họ nhắm nghiền mắt, chắp tay, thầm ước nguyện, những viễn cảnh viên mãn lần lượt hiện lên tiếp nối trong đầu mà tuyệt nhiên không để cho đối phương biết.

Chỉ bằng một nụ cười thôi! Mọi ước nguyện rực rỡ nhất trong thâm tâm họ dần dần được khắc họa lên. Anh nhẹ nhàng mở lời:Chỉ nửa năm nữa thôi, khi em tốt nghiệp đại học, anh tốt nghiệp thạc sĩ, ngay lập tức chúng ta sẽ trở về Việt Nam làm đám cưới ! Ngoài em ra, anh sẽ chẳng thể lấy hay thậm chí yêu được bất cứ người con gái nào khác.

–           Nhưng…nửa năm nữa thì em mới 23 tuổi, em vẫn muốn học thêm nhiều thứ khác nữa!

–           Không sao, kết hôn rồi thì em vẫn sẽ được học tiếp thôi, em muốn học bao nhiêu cũng được, anh chiều tất. Chúng ta còn trẻ, em càng nỗ lực, với anh, lại càng cuốn hút hơn.

–           Có thật là anh chỉ yêu mỗi mình em không? … Dù lòng anh không thay đổi nhưng thời thế biến suy, em rất sợ hạnh phúc ngắn ngủi. Yêu được nhau đã là khó, yêu nhau được một đời lại càng gian nan hơn..!

–           Ngốc!… Em hãy nhớ: Yêu nhau một lần có thể do phận định, nhưng ở bên nhau cả đời chắc chắn là do người tạo. Em phải có niềm tin vào mối quan hệ này…Yêu em chính là việc mà anh có thể làm tốt nhất.

Cô quàng chặt cổ ôm chầm lấy anh, cabin vẫn xoay vòng, tháp đồng hồ BigBen tráng lệ giữa màn đêm, khe khẽ vuốt tóc cô, anh đã thầm nghĩ cả đời này anh sẽ tận tâm làm một kẻ khờ, chỉ biết ngày ngày thưởng thức mỗi mùi hương tóc bay của cô mà thôi, mãi mãi.

    Tạo hóa luôn biết khéo chọn, những thứ xinh đẹp nếu được đặt khớp vào mạch cảm xúc thì lại càng tỏa sáng hơn. Tạo hóa luôn biết khéo chọn, những thứ xinh đẹp nếu được đặt khớp vào mạch cảm xúc thì lại càng tỏa sáng hơn.

Hai tháng sau, anh đột ngột tạm gác lại việc học ở Anh để trở về Việt Nam giải quyết một số vấn đề liên quan đến khủng hoảng tài chính của công ty. Doanh nghiệp gia đình anh đang đứng trước bờ vực phá sản, mẹ anh ngoại tình, đắng cay là với đối thủ của doanh nghiệp mà bố anh đã mất cả đời gầy dựng. Như bị bùa mê thuốc lú, bà cùng một số các cổ đông nhỏ khác đã lặng lẽ bán ngót quá nửa số cổ phần cho tình nhân của mình. Để cứu vãn tình thế, không còn cách nào khác, theo như lời đề nghị, anh buộc phải kết hôn giả với con gái của một thương gia Việt kiều Mỹ ( một đối tác lâu năm với bố anh, cũng là một cổ đông “rường cột” trong  doanh nghiệp) để hợp thức hóa toàn bộ số cổ phần còn lại trước khi rơi vào tay kẻ khác. Sau khi mất trắng cả chì lẫn chài, mẹ anh tỉnh ngộ nhưng rồi gần như hóa điên, bỏ nhà đi suốt nhiều tháng liền, bố anh mất hết nhuệ khí, chẳng buồn tìm kiếm cũng không còn tâm sức điều hành công ty, mọi việc giao lại toàn bộ cho anh. Miễn cưỡng kết hôn với người mình không yêu, anh đã nói dối cô về sự thật không mấy dễ chịu này, với ý nghĩ sắp đặt từ đầu rằng đợi khi mọi thứ đi vào ổn định, cô từ London trở về cũng là lúc anh đã ly dị cô vợ hiện tại của mình. Rồi tất cả sẽ trở về nguyên trạng, như chưa từng có bất cứ biến cố nào xảy ra.

Trực giác của phụ nữ luôn là thứ hung thần có sức hủy diệt bạo tàn nhất, cô cũng không là ngoại lệ. Những lần liên lạc với anh bỗng thưa dần vì xa cách múi giờ, hay vì lòng người đã muốn đổi dời. Đôi lúc, đoạn hội thoại lại tách chữ, vỡ vụn rồi bất chợt rơi vào hỗ đen trũng sâu của sự thinh lặng. Những câu trả lời ngượng ngạo, vụng về, có phần chụp giật của anh khiến cô không khỏi bất an, anh đã thay lòng hay vì cô quá hoài nghi. Người bạn thân của cô ở Việt Nam cũng chơi cùng nhóm với cô vợ sắp cưới của anh mật báo họ đã tổ chức một cái đám cưới nho nhỏ ở Đà Nẵng vào cuối tuần trước. Khách mời chỉ toàn là đối tác, khách hàng của doanh nghiệp nhà anh và bạn bè thân thiết của cô gái, mọi thứ diễn ra trong cấp bách. Có lẽ, nếu bạn cô không vô tình được mời trong vai trò là bạn của cô dâu, chắc cô cũng sẽ không bao giờ biết được thông tin này. Còn anh, cũng chưa hề biết đến sự tồn tại của cô bạn này. Điều đó, rốt cuộc là may mắn hay tai họa đây…?

    Trực giác của phụ nữ luôn là thứ hung thần có sức hủy diệt bạo tàn nhất, cô cũng không là ngoại lệ. Trực giác của phụ nữ luôn là thứ hung thần có sức hủy diệt bạo tàn nhất, cô cũng không là ngoại lệ.

Cô bình tĩnh tự chất vấn rốt cuộc họ đã yêu nhau bao lâu, vào lúc nào, anh đã phản bội ngay khi đang yêu rồi hứa hẹn thề thốt đủ lời với cô hay sao. Sao anh vẫn thường xuyên liên lạc tỏ ra điềm nhiên, bình thường, nhớ nhung cô, chẳng lẽ tâm can anh lại không có chút áy náy nào? Vì đang ở xa, không thể trở về ngay, cô chọn cách im lặng, để mọi thứ tạm lắng xuống, và cũng là để tâm thế của bản thân được bình ổn. Hơn bao giờ hết, cô vẫn luôn tin chắc chắn tồn tại khúc mắt hay hiểu lầm gì ở đây, hoặc là anh có nỗi khổ riêng chưa thể nói hết với cô, hoặc là anh bị ép buộc. Vì cô mặc định tin tưởng vào tình yêu của anh nên cô gắng gượng học cho xong chương trình đào tạo ở London, hoàn tất thủ tục xét tốt nghiệp và âm thầm trở về Việt Nam làm rõ mọi chuyện trước khi quyết định sẽ chấp nhận rẽ cuộc đời mình sang một trang khác.

Nửa năm một mình giữa biển người không quen thuộc, sự thật qua lời kể của người bạn ở Việt Nam dày vò tâm trí cô từng giờ, khiến cô chẳng thể tập trung học hay làm bất cứ việc gì. Mỗi lần trò chuyện qua skype với anh là một lần nỗi ấm ức lẫn sân hận lưu đày cô trong miên man những cơn ác mộng dài, đằng đẵng không hồi kết. Bao lần cô muốn la hét làm ầm ĩ lên trước những câu thăm hỏi thản nhiên đầy yêu thương của anh, càng không muốn để bản thân chịu tổn thương trước áp lực học hành ngày một dồn nén. Chọn cách im lặng và chịu đựng chính là để bảo vệ cô tại thời điểm này, khỏi những xao lãng hay va trượt hoàn toàn không xứng đáng.

Còn theo như anh nghĩ, mọi dự liệu của mình có lẽ đang đi đúng quỹ đạo, theo đúng thỏa thuận với người vợ “tạm thời” kia. Đời vẫn luôn trớ trêu, người ta thường quá tin vào những lời hứa hẹn, của mình, của người, cho đến nhiều năm sau vẫn cứ hoài chấp niệm, dù tình cảm chắc gì đã còn sâu đậm. Cô đột ngột trở về, không báo trước, tâm lý gần như sẵn sàng đối diện với sự thật, dù là phũ phàng đi chăng nữa, cô cũng cam tâm, ít nhất là vẫn còn lý do rõ ràng để chấp nhận rời bỏ. Cô nghĩ chuyện gì cũng vậy, kể cả trong tình cảm, nếu tâm không yên thì sẽ không thể có bất cứ cách giải quyết nào sáng suốt. Người khôn ngoan chọn cách yêu trong tỉnh táo và buông trong bình thản…

    Chọn cách im lặng và chịu đựng chính là để bảo vệ cô tại thời điểm này, khỏi những xao lãng hay va trượt hoàn toàn không xứng đáng. Chọn cách im lặng và chịu đựng chính là để bảo vệ cô tại thời điểm này, khỏi những xao lãng hay va trượt hoàn toàn không xứng đáng.

Sài Gòn giữa muôn vàn góc khuất lập lờ của những cuộc tình chớm nở rồi vỡ vụn, năm này qua năm khác vẫn chưa bao giờ chịu ngủ yên. Cô cố ý chạm mặt anh tại một quán bar trên góc đường Bùi Viện, nơi hai người từng hò hẹn say sưa đến tận sáng mỗi khi trở về Việt Nam, nơi mà chỉ có kỉ niệm chất chồng kỉ niệm. Anh ngồi trầm mặc một mình, mùi rượu nồng, hơi thuốc phả ra từ lồng ngực và ánh mắt đầy mị hoặc giữa làn khói trắng vẫn nguyên vẹn trong kí ức của cô. Người đàn ông ấy chưa một lần nặng lời với cô, hứa sẽ chung thủy và yêu thương cô trọn kiếp, giờ đây, ngón tay lại đan nhẫn cưới với một người phụ nữ khác, vẫn tiếp tục dối lừa cô trong suốt nhiều tháng qua, anh- ngồi ở đây…thinh lặng và thinh lặng, giữa những bản mix EDM xập xình trải dài, giữa xô bồ nhộn nhịp của cái chốn mà đáng lẽ ra con người ta nên vui nhiều hơn là sầu. Cô vận chiếc đầm ôm sát cơ thể màu đen tuyền và đeo nữ trang của Baudelaire, quý phái, thanh lịch và vô cùng kiêu hãnh, tiến vào ngồi ngay cạnh anh. Trong cơn say lờ mờ, gương mặt cô dần hiện lên khiến anh thảng thốt, biểu cảm vui mừng, ngạc nhiên xen lẫn nỗi phập phồng, lo lắng. Anh ôm chầm cô, nén chặt những nhớ nhung vào một nụ hôn sâu như bất tận, lòng cô lại mềm sũng, nước mắt chảy dài nơi đuôi mắt…

–           Em về từ hồi nào? Sao không cho anh biết? Lại muốn để anh lo lắng đến chết hay sao?

–           Em xuống sân bay từ 10 giờ đêm qua, chỉ là muốn dành cho anh một sự bất ngờ! Anh ngạc nhiên không?

Anh ngừng lại một hồi không lâu, nét mặt tỏ rõ sự bất an, vẫn miễn cưỡng trả lời cô:

–           Bất ngờ lắm! Thật sự rất bất ngờ… Sao em biết anh ngồi ở đây?

Đáy mắt cô như thể thấu rõ tâm can anh, mi tâm anh giật lên liên hồi, cuống họng nhấp nhô từng đợt khô khốc, cô mỉm cười, nụ cười của cô lúc này sắc lạnh pha chút bất cần:

–           Em biết chứ! Chuyện gì của anh ở Việt Nam em đều biết, tất cả,…từng chuyện từng chuyện một, anh có cần kiểm chứng lại không?

Câu nói vừa dứt, anh ôm đầu loạng choạng bước về phía cô, miệng mấp mé định cất lời thì bị thanh âm lạnh lùng từ cô cắt ngang:

–           Em biết hết rồi! Anh không cần phải giải thích hay nói lời xin lỗi vô ích. Anh chỉ cần trả lời em duy nhất một câu này thôi…Những lời nói của anh ở vòng quay London Eye vào mùa đông năm ngoái từng là thật, thật đến tuyệt đối phải không?

Anh nhìn cô, ánh mắt dường như nói lên tất cả, rằng mọi lời thanh minh của anh giờ đây đều trở nên vô giá trị, giọng đàn ông trầm ổn hòa lặng vào tiếng reo hò tung hứng của đám thanh niên bàn bên, ngón tay đeo nhẫn của anh vẫn không ngừng chuyển động:

–           Phải…!

    Giữa thành phố kí ức của niềm thương, mọi lời thanh minh của anh giờ đây đều trở nên vô giá trị.Giữa thành phố kí ức của niềm thương, mọi lời thanh minh của anh giờ đây đều trở nên vô giá trị.

Cô bình thản thỏa hiệp trước câu trả lời đáng lẽ nên giông dài hơn từ anh. Thực ra qua nhiều luồng thông tin “tình báo” từ mạng lưới quan hệ, cô đã ngầm biết hết mọi chuyện, từ bản hợp đồng hôn nhân để cứu vãn tình thế kinh tế gia đình, lý do anh luôn phải dối gạt cô từ lần này sang lần khác, khi cô còn ở Anh và mối quan hệ đích thực đến thấu tình đạt lý của anh với cô vợ mới toanh đó. Ngặt nỗi, cô gái ấy tình nguyện giúp đỡ, hỗ trợ anh vượt qua gian khó và chờ đợi một tình yêu quay lại từ phía anh. Người đàn ông đứng giữa bên tình bên nghĩa, bên cha mẹ bên người thương luôn tồn tại những nỗi khó xử riêng, có đôi lúc, không gì đau đớn hơn ngoài việc buộc phải lựa chọn giữa những thứ quan trọng. Từ đầu anh đã không thể sáng suốt mà hiểu rằng, chấp nhận kết hôn với người phụ nữ khác dù là vì lý do khách quan từ phía gia đình đi chăng nữa, lại cố gắng che lấp đi toàn bộ sự thật khi cô ở nước ngoài và nghiễm nhiên mặc định vào kế hoạch vẹn cả đôi đường của mình dàn xếp đều gián tiếp là cách phản bội cô, quay lưng với tình yêu này.

–           Em hiểu rồi! Cám ơn anh đã cho em hồi ức thật đẹp trong những ngày ở London, nguyện ước vào mùa đông năm ấy tuy không bao giờ trở thành sự thật nhưng nó từng là động lực giúp em kiên cường vượt qua sự yếu mềm lạc lõng nơi đất khách. Em tốt nghiệp rồi, em sẽ trở lại trường tiếp tục học lên và phát triển sự nghiệp ở London, hãy cứ tin chúng ta sẽ không bao giờ là những người dưng. Mình nên dừng lại ở đây, anh nhé!

Không biết cảm xúc thực sự lúc này của cô là gì, càng không đoán định được nỗi đau về mối tình với anh sẽ dai dẳng đeo bám cô trong bao lâu. Cơn mưa đổ xuống thành phố trĩu nặng cả bầu trời đen đặc, cô quay mặt bước dần ra cánh cửa phía trước, bắt taxi trở về nhà thu xếp đồ đạc, quyết định quay lại nước Anh vào thời gian sớm nhất có thể.

    Có đôi lúc, không gì đau đớn hơn ngoài việc buộc phải lựa chọn giữa những thứ quan trọng. Có đôi lúc, không gì đau đớn hơn ngoài việc buộc phải lựa chọn giữa những thứ quan trọng.

 Anh yêu cô say đắm là thật, anh hiếu thuận với mẹ cha chưa bao giờ là sai, chỉ tiếc cách hành xử của anh quá ư tệ. Đàn ông vụng hành xử chưa đáng trách bằng việc thiếu đi sự trung thực nhất định trong một mối quan hệ, đôi khi chỉ vì thái độ sống khiến người ta mãi xa nhau. Phụ nữ có một loại trực giác rất mạnh, linh cảm một khi đã nghi hoặc hiếm khi nào sai. Ai sẽ giải thích hộ nỗi lòng của anh, anh còn kịp làm thủ tục ly dị với vợ mới cưới của mình hay chưa, liệu bay giờ có còn quan trọng? Oan không khi cái kết anh nhận được là trái đắng chát trong buổi tối hôm nay. Trò đời vốn nực cười, vờn nhau, quay vòng, hoan tráo rồi xếp đặt, có lẽ lỗi không thuộc về riêng ai, chỉ tại định mệnh thiếu khôn khéo khi sắp người ta đến với nhau rồi chia ly cũng chỉ vì muôn vàn lý do vô cùng nực cười. Như thế này…

    Cơn mưa đổ xuống thành phố trĩu nặng cả bầu trời đen đặc, cô quay mặt bước dần ra cánh cửa phía trước, bắt taxi trở về nhà thu xếp đồ đạc. Cơn mưa đổ xuống thành phố trĩu nặng cả bầu trời đen đặc, cô quay mặt bước dần ra cánh cửa phía trước, bắt taxi trở về nhà thu xếp đồ đạc.

Chuyến bay từ TPHCM đến London sẽ khởi hành vào bốn giờ chiều nay, vị nắng hanh khô vẫn còn hắt lại nơi phi trường. Người đàn ông dáng người cao gầy, vận chiếc sơ mi xanh đen có phần nhàu nhĩ, vẻ mặt thất thần hình như đứng đợi đã khá lâu, một cô gái trẻ mang đôi mắt thoáng đượm buồn, hai tay kéo lê hai chiếc valy to oành ngỡ ngàng dừng lại, họ nhìn nhau ở một khoảng cách đủ xa…đủ vời vợi để có thể bước qua, rẽ hướng hay quay đầu. Tùy ở trái tim, tùy ở lý trí, tùy ở sự lựa chọn…của những kẻ trong cuộc.

            Còn nhớ câu nói của anh, cũng là lời ước nguyện với cô trên vòng xoay London Eye năm ấy: “Hãy nhớ! Yêu nhau một lần có thể do phận định, nhưng ở bên nhau cả đời chắc chắn là do người tạo. Em phải có niềm tin vào mối quan hệ này…”

Đời này, có nên cần thêm một lần ngoại lệ cho hạnh phúc của riêng mình, nữa hay không?!

From Dreamiie with love

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *